Hàn Tiểu Tịch đi theo Hạ Thiên Vũ tới phòng bệnh của Hàn Đồng Tư.
Lúc này nắng đã tắt, nhưng ở đây không thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn, chỉ thấy phía chân trời xa xa xuất hiện một vầng đỏ rực. Gió nhè nhẹ thổi khiến rèm cửa sổ tung bay.
Phòng bệnh của Hàn Đồng Tư cách phòng của cô một hàng lang khá dài. Khi đi qua đó, ai cũng quay đầu nhìn lại cặp đôi kia. Bây giờ không có chuyện có người không biết đến Hạ Thiên Vũ – tổng giám đốc tập đoàn Tịch Vũ nữa rồi.
Lại nhìn cô gái mặc đồ bệnh nhân bên cạnh, vẫn là nảy sinh nhiều suy đoán.
Khi hai người họ bước vào phòng, một hộ lý đang cho Hàn Đồng Tư ăn cháo. Mới có mấy ngày mà trông cô gầy rộc hẳn đi, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay đã không còn, cơ thể gầy yếu, tựa như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay cô.
Hàn Tiểu Tịch nhìn cô ấy chăn chú, trong mắt hiện lên sự đau lòng, hít một hơi thật sâu, cô đi đến chỗ nữ hộ lý, lấy bát cháo trong tay cô ta, trước sự ngạc nhiên của hai người, cô cười nhẹ, nói:
“Đây là em gái tôi, cô cứ đi làm việc tiếp đi, tôi sẽ chăm sóc con bé.”
Nữ hộ lý gật đầu, sau đó rời khỏi phòng.
Hạ Thiên Vũ cũng không vào trong mà ngồi bên ngoài, nhận điện thoại.
Hàn Đồng Tư vẫn chưa hết kinh ngạc, cô mở to mắt nhìn Hàn Tiểu Tịch, đôi mắt to tròn dần hiện lên ánh nước, cuối cùng, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống. Cô nghẹn ngào:
“Chị Tiểu Tịch, em xin lỗi chị.”
Hàn Tiểu Tịch lau nước mắt cho cô rồi nhẹ giọng nói:
“Ngoan, ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.”
Hàn Đồng Tư nhìn cô sau đó gật đầu, im lặng ăn cháo.
Nhìn Hàn Đồng Tư ngoan ngoãn ăn cháo, cô mỉm cười. Chính cô cũng không biết nụ cười này của mình dịu dàng đến nhường nào.
Rất nhanh đã ăn xong.
“Chị...”
“Để chị nói trước.”
Hàn Tiểu Tịch cắt lời cô ấy.
Cầm lấy quả táo và con dao trên bàn, cô từ từ gọt, vừa gọt vừa hỏi:
“Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Em không, nhưng mà...”
“Em biết rồi đúng không?”
“Ý chị là?”
“Chu Bạch Liên.”
Hàn Đồng Tư thoáng qua tia kinh ngạc, gật đầu:
“Em biết rồi.”
Thấy biểu tình trên mặt Hàn Đồng Tư, cô mím môi, đưa tay vuốt tóc cô ấy, động tác nhẹ nhàng lại yêu chiều.
“Chị không có ý gì đâu.”
Hàn Đồng Tư trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, hỏi:
“Em nghe nói người hiến máu cho em là Ngụy Lạc Tư?”
Hàn Tiểu Tịch gật đầu, kể tóm tắt lại thân thế cho cô ấy nghe. Cuối cùng chốt lại một câu:
“Tư Tư, ba chúng ta là chị em ruột, chị xin lỗi vì trước đây luôn nói những lời không phải với em. Nhưng từ giờ trở đi, chị, em còn cả Lạc Tư sẽ chăm sóc nhau, bảo vệ nhau, yêu thương nhau, được không?”
Hàn Đồng Tư một lần nữa trầm mặc, nhưng cô thấy rõ bờ vai gầy đang run lên của cô ấy.
Suy cho cùng, cô bé này cũng thật đáng thương.
Thực ra, sau buổi tối hẹn gặp Hạ Thiên Vũ, thám tử mà Hàn Đồng Tư thuê để điều tra cái chết của Triệu Nguyệt Ảnh đã nói rằng phát hiện được một chuyện lớn.
Vụ tai nạn đó không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố tình sắp đặt. Hơn nữa, người đó lại là Chu Bạch Liên và Hàn Lãnh Hải.
Sự tình, Chu Bạch Liên là người lái xe, đâm vào xe của Triệu Nguyệt Ảnh. Nhưng do đã có sắp xếp từ trước. Bà ta chọn đoạn đường không có camera an ninh, thêm nữa, nơi đó lại là đường núi, không có nhà dân.
Hàn Lãnh Hải mang danh là chồng của Triệu Nguyệt Ảnh, đến phút giây nguy cấp của bà ấy, lại đưa ra quyết định: “Chúng ta đừng gọi cấp cứu.”
Còn tại vì sao Hàn Lãnh Hải lại bao che cho Chu Bạch Liên sao?
Đơn giản lắm!
Khi hai con người mưu mô lại tâm bất thiện ở cùng với nhau, cuộc sống của cả hai đâu có dễ dàng được?
Một lần tình cờ, Chu Bạch Liên nghe được cuộc điện thoại của Hàn Lãnh Hải về việc rửa tiền của tập đoàn Hàn thị. Bà ta cũng đã điều tra, tiếp đó nắm trong tay thóp của Hàn Lãnh Hải.
Nếu không bao che cho bà ta, tất cả bằng chứng phạm tội của Hàn Lãnh Hải sẽ được đưa ra ánh sáng.
Hai người họ rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Sau đó có một người khác đi ngang qua, thấy Triệu Nguyệt Ảnh đang hấp hối. Người đó liền gọi cấp cứu, nhanh chóng đưa bà ấy vào bệnh viện.
Thế nhưng, vẫn là không kịp...
***
Hàn Tiểu Tịch trở về phòng bệnh của mình, Hạ Thiên Vũ kể lại cho cô nghe. Cũng nói thêm, những bằng chứng kia đã gửi lên tòa án, cũng tìm được người đã gọi cấp cứu cho Triệu Nguyệt Ảnh năm xưa. Bây giờ chỉ đợi ngày hầu tòa mà thôi.
“Anh yêu, em nghi ngờ ba em... dùng chất kích thích.”
Hạ Thiên Vũ cúi đầu nhìn cái dầu nhỏ nhắn trong lồng ngực mình, mi tâm hơi nhíu lại, hỏi:
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
Hàn Tiểu Tịch trầm mặc, mãi một lúc sau mới nói:
“Anh cứ điều tra chuyện này đi, em sợ, không chỉ là dùng, mà còn buôn bán nữa. Giúp em chuyện này nhé?”
“Được.”
Hạ Thiên Vũ lại nói tiếp:
“Sắp đến lễ tốt nghiệp của em rồi đúng không? Lấy được bằng thì đến là thư ký cho anh, anh sẽ dẫn dắt em một thời gian. Dù sao trong tay em cũng có cổ phần của tập đoàn, không làm giám đốc đã là may rồi, sẽ không có người dị nghị đâu, yên tâm.”
Hàn Tiểu Tịch suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.