Hàn Tiểu Tịch và Bạch Hiểu Nhiên đi đến một góc khuất trong căn phòng, nơi mà không mấy ai chú ý đến. Cô dừng bước, xoay người lại, ngữ khí lạnh lùng:
“Chỗ này không có ai, chị có gì thì cứ nói đi.”
Bạch Hiểu Nhiên nâng khóe miệng, nở một nụ cười quyến rũ mê người:
“Hàn đại tiểu thư, tôi cũng không có chuyện gì để nói với cô đâu.”
Hàn Tiểu Tịch nhìn cô ta, ánh mắt khó hiểu:
“Vậy Bạch nhị tiểu thư, chị cũng quá rảnh rỗi rồi, bạn trai tôi còn đang đợi tôi, tôi không có thời gian để nói chuyện xàm xí với chị đâu.”
Nói xong, cô định bước đi, lòng thầm nghĩ: “Tưởng được nghe câu chuyện hồi nhỏ của bạn trai, mà thế nào lại gặp phải một mẹ rảnh rỗi không có chuyện để làm, rồi phải nghe mấy câu nói vớ vẩn, thật sự chẳng có chút bổ ích nào cả.” Nhưng cô vừa đi được hai bước, cánh tay liền bị Bạch Hiểu Nhiên giữ lại, cô ta nói:
“Hàn đại tiểu thư có hứng thú nghe chuyện giữa tôi và Thiên Vũ không?”
Cô nở một nụ cười ngọt ngào hơn cả đường, dùng khuôn mặt ngây thơ, thánh mẫu, giọng nói cũng êm dịu hơn, gật đầu:
“Đương nhiên là có hứng thú rồi, tôi cũng muốn biết người cứ tơ tưởng đến bạn trai người khác có lý luận logic gì và có quá khứ như nào chứ. Chắc hẳn là một câu chuyện rất thú vị đó nha.”
Nụ cười trên môi Bạch Hiểu Nhiên cứng đờ. Một câu nói của cô lại dùng cái vẻ mặt vô tình nói ra đó khiến cô ta cảm thấy hơi thẹn trong lòng.
“Hàn đại tiểu thư, tôi thích Thiên Vũ, thật sự rất thích, tôi nghĩ tôi thích cậu ấy trước cả cô, hơn nữa Thiên Vũ cũng có vẻ thích tôi, cậu ấy trước đây từng nói thích tôi rồi. Cô có thể nhường cậu ấy lại cho tôi được không? Nhà tôi có điều kiện, tôi có thể đồng ý bất cứ yêu cầu nào của cô.”
Hàn Tiểu Tịch cảm thấy cực kỳ kinh ngạc luôn nha. Cô vội nói:
“Bạch tiểu thư, đợi chút đợi chút, 1 phút nữa tôi quay lại.”
Không để Bạch Hiểu Nhiên nói thêm câu nào, cô đã sải bước nhanh về phía một chiếc bàn trang điểm, nói vài câu gì đó với người đang make up, rồi cầm lấy một chiếc gương nhỏ, nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ, tất cả mọi hành động không quá một phút.
“Chị soi gương thử đi, xem xem da mặt chị có mấy lớp vậy?”
Cô vừa nói vừa đưa chiếc gương trong tay cho Bạch Hiểu Nhiên, sau đó đứng sang một bên thưởng thức khuôn mặt ngày càng đen chứa đầy sự tức giận của cô ta, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Bạch tiểu thư, tôi muốn nói rõ một chút. Thứ nhất, khi Thiên Vũ nói thích chị, lúc đó anh ấy mới là một đứa trẻ chưa lớn, ở đây chúng ta có thể hiểu theo hai cách. Một là anh ấy chỉ thích chị giống như một chị gái. Hai là thích giống như chị hiểu. Nhưng lại nói thêm, nếu như là ‘thích’ theo như cách chị nghĩ, vậy tại sao anh ấy lại chẳng có một chút ký ức gì về chị, anh ấy còn không nhận ra chị là ai, vậy sao có thể nói là ‘thích’ được? Mà khi nhỏ anh ấy đã lạnh lùng, là một đứa trẻ khó gần thì khi mà anh ấy nói ‘thích’ chị tôi nghĩ cũng khá khó đấy.”
“Như vậy thì ở đây lại có thể coi rằng là chị tự mình đa tình được không? Vả lại chị dựa vào gì mà lại cho rằng anh ấy hiện tại thích chị? Chị nói tôi phải nhường anh ấy cho chị? Xin lỗi, tôi không coi anh ấy là đồ vật mà có thể dùng để trao đổi. Anh ấy là một người cực kỳ bình thường, cũng có cảm xúc, tình cảm riêng, không ai có thể ép buộc được. Hơn nữa, chị nói chị có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của tôi mà chị lại không nhớ rằng tôi là đại tiểu thư của Hàn gia, thứ tôi muốn chỉ cần nói một câu thì sẽ có người mang đến cho tôi, tôi đâu cần phải nhờ chị đáp ứng đâu.”
“Làm ơn, đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi và Thiên Vũ chỉ vì cái lý do không thuyết phục được người khác của chị. Mà chị nghĩ tôi có thể nhường anh ấy cho chị sao? Chị nghĩ chỉ có chị mới thích anh ấy sao? Vậy tôi thì thế nào? Chị đừng ích kỷ như vậy chứ? Chị làm như mỗi mình chị thích anh ấy còn tôi thì không? Chị quả thật đã khiến tôi mở rộng tầm mắt đó. Chị hãy thử đặt bản thân mình vào vị trí bạn gái của Thiên Vũ đi, khi mà có một người ‘chị gái chơi cùng khi còn nhỏ’ của bạn trai mình xuất hiện, lại yêu cầu mình phải rời bỏ bạn trai chỉ vì lý do chị ta thích bạn trai mình và cảm thấy bạn trai mình có lẽ cũng thích chị ta. Vậy chị sẽ cảm thấy như thế nào? Tôi phải cố gắng kiềm chế bản thân không đánh người đấy.”
Cô nói rất liền mạch, một lần nói câu dài như vậy mà cô không hề vấp một chút nào, như thể đã được lập trình trong đầu sẵn. Cô không làm luật sư quả thật là một tổn thất nặng nề cho ngành luật nha. Còn Bạch Hiểu Nhiên với nét mặt trắng bệch, hơn nửa ngày chẳng nói được câu gì. Hàn Tiểu Tịch cũng mất kiên nhẫn, cô ném lại một câu rồi quay người đi:
“Chị cứ từ từ suy nghĩ đi. Với người thông minh thì chắc chắn sẽ hiểu tôi nói gì. Mong lần sau gặp lại, chị sẽ không khiến tôi chán ghét như này nữa.”