Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 48: Chương 48: Vậy em là bà xã của anh




hương 48:

Cô kể hết mọi chuyện trong ngày hôm nay cho anh nghe. Tựa như tất cả mọi khó chịu trong lòng được trút ra hết. Cuối cùng cô không nhịn được, quyết định gọi điện cho anh.

Nhưng điện thoại vừa thông, thì cô lại nhận được tiếng tút tút. Cô đang cảm thấy lạ thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn tên đang hiện lên trên màn hình, cô vui vẻ bắt máy. Chưa để anh nói, cô đã cướp lời, giọng nói dịu dàng mà đáng yêu:

Ahuhu cầu an ủi.

Giọng nói anh đầy ý cười:

Em mà cũng bị bắt nạt?

Cô ai oán:

Sao em lại không thể bị bắt nạt? Anh nói xem.

Được rồi, em bị bắt nạt.

Giọng cô cao hơn, vẻ trách yêu:

Không biết anh làm như thế nào, nhưng ba năm nữa khi em trở về, anh phải khiến cho người khác không bắt nạt em được.

Ý cười trong lời nói của anh càng rõ hơn:

Anh chỉ bảo vệ cho bà xã của anh.

Cô nói mà không chần chừ:

Vậy em là bà xã anh.

Cô nghe thấy tiếng cười từ bên kia vọng tới, rồi chợt nhận ra mình đã lỡ lời, mặt đỏ ửng lên, nói lắp bắp:

A... không... ý em không phải như vậy.

Cô nói xong anh liền ngừng cười, giọng nói lạnh hơn:

Em nói gì? Không phải như vậy? Hửm?

Cô rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nói đúng cũng không được, nói không cũng không xong. Thành ra luống cuống, cô cứ à ừm không thôi.

Nghe tiếng cười của anh, cô thẹn quá hóa giận:

Ý em chính là như thế đấy, em cầu hôn anh đấy, anh dám gả cho em không?

Tiếng cười của anh nhè nhẹ mà trầm ấm:

Được, em dám nói anh dám gả.

Cô nghẹn họng, không nói được lời nào. Nhưng lại nghe tiếng anh truyền tới:

Nhưng chuyện này nên do đàn ông làm, mà anh không gả, anh chỉ cưới em thôi.

Cô mỉm cười ngọt ngào:

Thôi đừng đùa nữa, em đi ngủ đây. Bye bye.

Không để anh nói thêm lời nào, cô cúp máy. Anh ở bên kia đầy tiếc nuối, anh muốn nói với cô rằng, anh đang rất nghiêm túc, không hề đùa một chút nào.

Nhưng tương lai cô sẽ biết là thật hay giả thôi. Haiz, anh khẽ thở dài một hơi, cô gái của anh da mặt mỏng quá.

Mỹ và Pháp chênh nhau 6 tiếng đồng hồ, anh đang chuẩn bị lại đồ đạc, tài liệu để đến trường. Đại học Harvard, đương nhiên là trường đại học nổi tiếng và tốt nhất rồi. Anh không thích ở chung với người khác, nên dứt khoát thuê luôn một căn nhà nhỏ.

Còn cô, cả đêm hôm đó cứ vì lời nói của anh mà vui vẻ, thành ra bị mất ngủ. Sáng hôm sau, cô mang đôi mắt gấu trúc đến trường, nhưng cũng chẳng làm cho nhan sắc của cô thuyên giảm phần nào. ến lớp tinh thần của cô rất tốt, lại nhớ đến buổi hẹn với Freya. Sau khi cô ta đi khỏi đó, cô cũng đứng dậy đi theo, nhưng cô ta lại nói rằng, ngày mai sẽ gặp cô để nói rõ ràng mọi chuyện.

Nhưng tính tò mò của cô lại lớn hơn những chuyện khác, ngày hôm nay cô bạn kia sẽ đến, cô chẳng hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy hứng thú với cô gái này, mặc dù còn chưa gặp mặt lần nào.

Ngồi đọc được hơn 10 trang sách tiếng Pháp, thì bàn bên cạnh được đặt một chiếc cặp xuống, sau đó, là một cô gái ngồi vào. Hàn Tiểu Tịch quay sang nhìn, ấn tượng với cô gái này, hơi đặc biệt.

Bạn học này là người phương Đông, mặc một chiếc áo phông màu đen, cắt xẻ đầy chỗ, nhưng những chỗ cần kín thì vẫn kín. Được phối cùng một chiếc quần bò xanh, rách te tua. Còn có đôi giày thể thao cũng rách rách vài chỗ. Mái tóc tém nhuộm màu xanh rêu, kiểu tóc này khá kén khuôn mặt nhưng với cô gái này quả thực rất hợp.

Da trắng mịn, ngũ quan tinh tế, cô nghĩ, cô bạn này nếu để tóc dài thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân, vì bây giờ cô ấy đang theo phong cách tomboy mà vẫn không che được vẻ đẹp của một thiếu nữ.

Thấy mình bị nhìn chằm chằm, cô gái kia liền quay sang đối mắt với cô. Giọng nói hơi khó chịu:

“Nhìn gì vậy?”

Cô hoàn hồn, vội xua xua tay:

“Không có gì, xin chào, mình là Ahri, người Trung Hoa.”

Cô gái kia a lên một tiếng, giọng nói cũng dịu hơn, dùng tiếng Hoa trả lời:

“Tôi cũng là người Hoa, tên Andrea.”

Nói rồi quay người trở về chỗ, lấy vài quyển sách ra đọc, không quan tâm đến cô nữa. Cô cũng không ngờ Andrea là người Trung, thấy cô tỏ vẻ không muốn nói chuyện với mình nữa, biết ý cầm sách lên đọc tiếp.

Hết giờ học, cô đến một quán café đợi Freya, gọi một cốc hồng trà, từ cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Không lâu sau thì Freya đến, vì bên ngoài trời đang nắng to khiến má cô hơi đỏ hồng.

Freya bước đến chỗ cô, thoải mái kéo ghế ngồi xuống, cất tiếng:

“Hi.”

Hàn Tiểu Tịch cũng lịch sự đáp lại:

“Hi.”

Sau đó, Freya lên tiếng trước:

“Tôi nói luôn vào vấn đề chính nhé. Thật xin lỗi cô vì đã hiểu lầm và cư xử một cách thiếu văn hóa như vậy. Hôm qua, sau khi tôi trở về và hỏi bạn trai mình, anh ấy nói không biết cô. Hơn nữa, bạn trai cô đúng là rất đẹp trai, cô cũng không có lý do để ý đến người khác, vì căn bản bọn họ không bằng bạn trai cô. Tôi thành thật xin lỗi. Mong cô bỏ qua cho sự lỗ mãng ngày hôm qua.”

Cô nhấp một ngụm hồng trà, đợi Freya nói tiếp. Dừng lại một chút, cô ta nói:

“Tôi cũng đã biết người vu oan cho cô rồi. Đó là một vị tiểu thư của một công ty giải trí lớn ở Paris

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.