Translator: Wave Literature
Ngay lúc đó, anh cảm thấy như có gì đó đang bao phủ lấy trái tim anh và siết thật chặt, khiến anh đau đớn vô cùng.
Khoảnh khắc thấy Thi Yến bị kéo đi, đôi chân anh di chuyển trong vô thức, với theo cô như thể anh là một con robot được điều khiển từ xa.
Anh không cân nhắc xem liệu anh có thể đánh bại những gã đàn ông này hay điều gì sẽ xảy ra với anh khi anh đi theo họ. Trong khoảnh khắc đó, tâm trí anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, kể từ lúc anh lừa được một Yến ngốc khỏe mạnh ra khỏi nhà thì nhiệm vụ của anh là phải thấy một Yến ngốc khỏe mạnh được đưa trở về. Anh sẽ không để ai làm tổn hại đến dù chỉ một sợi tóc của cô.
Trên đường phố đêm có rất nhiều đám đông lớn đi bộ qua lại, vì vậy không ai có thể chú ý đến tình huống kỳ lạ ở phía Lâm Giang và Thi Yến.
Có nhiều căn nhà hoang được dựng lên trong con phố bên cạnh, và chỉ có một vài người lởn vởn trong đó.
Không biết vì sao mà bọn người Tần Nhất Nhiên và đồng bọn có thể phá được khóa của một trong những ngôi nhà này. Nhưng gã đàn ông da rám nắng hung tợn kia dễ dàng mở cửa bước vào. Hắn ta bật đèn lên rồi bước vào cùng với Tần Nhất Nhiên.
Cánh cửa của ngôi nhà trong sân vô cùng hẹp và chỉ có hai người đàn ông có thể đi qua một lúc.
Có lẽ sợ rằng sẽ có sự cố gì xảy ra trong khi vào nhà, một trong những gã đàn ông đã đứng chắn ngay phía sau Lâm Giang.
Thi Yến đã ở ngay trước mặt Lâm Giang. Vì vậy ngay khi vào căn nhà hoang thì Lâm Giang vội vã chạy lại cho đến khi anh ở ngay sau cô.
Một giây sau khi Lâm Giang bước vào, Tần Nhất Nhiên châm một điếu thuốc khác và hỏi: “Lâm Giang, em sẽ cho anh một sự lựa chọn. Giữa anh và ả ta, anh nghĩ ai nên đến để tán gẫu với em hả?”
Nhưng Lâm Giang không buồn trả lời câu hỏi của Tần Nhất Nhiên. Anh cất thêm vài bước chân khoảng một mét vào căn nhà hoang, ngay khi gã đàn ông phía sau cũng bước vào thì anh đột nhiên di chuyển.
Hành động của anh rất nhanh và đột ngột, khiến cho đồng bọn của Tần Nhất Nhiên hoàn toàn mất cảnh giác. Gã đàn ông tóc dài đang bịt miệng Thi Yến thậm chí còn không thể hét lên trước khi bị đo ván xuống đất. Sau đó, Lâm Giang nắm lấy cổ tay của Thi Yến và kéo cô vào lòng trước khi mạnh mẽ đá một phát vào người đàn ông phía sau anh.
Lúc này, Tần Nhất Nhiên và đồng bọn của mình cuối cùng chuyển sang hành động. Vừa phun ra những lời thô tục, họ vừa nhanh chóng bao vây xung quanh Lâm Giang và Thi Yến.
Vì căn nhà hoang không rộng lắm nên khoảng cách giữa mỗi người không quá xa. Chỉ cần một giây, đám côn đồ đã lao vào hai người họ.
Nhưng không để tâm đến đám côn đồ trước mặt mình, Lâm Giang cúi đầu xuống và thì thầm một từ với cô gái trẻ trong vòng tay của mình. “Chạy“.
Ngay khi từ đó chạm đến tai Thi Yến thì đột nhiên cô cảm thấy như một lực mạnh mẽ đang đặt lên lưng cô, đẩy cô ra khỏi sân. Trước khi cô có thể đứng vững, “kẽo kẹt”, cánh cửa của căn nhà phía sau lưng cô đã đóng lại.
Và Lâm Giang không chạy ra ngoài cùng với cô.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Thi Yến là gọi cảnh sát. Nhưng khi với lấy túi, cô nhận ra rằng cô đã không mang điện thoại của mình vào phòng vệ sinh trước đó. Nó nằm trong cái túi cô để lại trên ghế.
Ý nghĩ thứ hai của Thi Yến là lao vào bên trong ngôi nhà trong sân và kéo Lâm Giang ra ngoài với cô. Cô cố gắng đẩy nó, nhưng nó không hề nhúc nhích.
Cô nhận ra rằng Lâm Giang đã đóng chặt cửa.
Cô không thể vào trong, và những gã đàn ông bên trong cũng không thể ra ngoài được.
Cái từ “Chạy” mà anh thì thầm với cô là một lời nhắc nhở cô phải chạy nước rút với tất cả khả năng của mình ngay khi cô ra khỏi căn nhà hoang, suốt quãng đường cho đến khi rốt cuộc cô cũng an toàn... Ngay từ đầu, anh đã không hề có ý định rời đi cùng với cô.