Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 232: Chương 232: Bánh bao, gan xào, que bột chiên, đậu hũ (2)




Editor: Wave Literature

Nhờ có Lương Mạc mà Giang Vọng Quí đã nhớ ra điều gì đó, bà nhanh chóng nhắc nhở, “A, ta gần như quên mất. Đặt bốn ly sữa luôn đi. Bữa sáng luôn phải đi kèm một cốc sữa mới tốt cho dinh dưỡng.

Thi Yến: “Con muốn uống thêm sữa chua được không ạ…”

Giang Vọng Quí: “Đặt thêm một cốc sữa chua bên ly sữa của Yến Yến nữa…”

Lâm Tâm Ý đặt món theo như lời bà nói.

Lương Mạc: “…”

Rất nhanh, phục vụ khách sạn đã giao bữa sáng đến tận phòng.

Kể từ khi bước qua tuổi 40, Giang Vọng Quí đã khá khắt khe trong chế độ ăn uống. Vì vây, dù mới dùng bữa được khoảng một phần ba thức ăn, bà đã đặt đũa xuống.

Lâm Tâm Ý không phải là người biết ăn kiêng, nhưng sức ăn của cô không lớn như với Thi Yến. Khi cô đã no, vẫn sót lại một nửa của bữa ăn.

Nhận thấy Thi Yến vẫn chưa ăn xong, Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý cũng chưa phải vội vàng. Một người bắt đầu lật ra các tờ báo gần đó để xem trong khi người kia thì dời sự chú ý qua máy điện thoại trước mắt.

Ngược lại, Lương Mạc, người khá im ắng sau khi gọi một cốc sữa, bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

Cô đang tự hỏi nên làm thế nào để lộ ra Hàn Giang, người có lẽ đang nằm trong phòng ngủ, thì Lâm Tâm Ý đột nhiên ngáp dài và đứng lên. “Con đi rửa mặt một chút.”

Nhìn chung, có đến hai phòng tắm ở trong căn buồng này. Một phòng ở gần lối vào, và một phòng khác lại ở trong phòng ngủ.

Khi thấy Lâm Tâm Ý bước vào phòng tắm cạnh lối đi, Lương Mạc ngay lập tức ra vẻ ôm bụng và đứng lên, “Bụng cháu có chút đau, cháu vào nhà vệ sinh một lúc.”

Với lí do này, Lâm Mạc Mạc đã thuận lợi bước vào phòng ngủ.

Thi Yến đã dõi theo một loạt hành động của Lương Mạc, nhưng dường như cô lại tỏ ra không mấy bận tâm. Thay vào đó, cô lại đang mê mải ngấu nghiến một cái bánh bao thịt thậm chí còn trắng và to hơn cả mặt cô.

Một lúc sau, có tiếng bồn cầu xả nước vang vọng từ nhà tắm trong phòng ngủ.

Tiếp đó, một tiếng la thất thanh vang lên từ phòng ngủ, “AHHH…”

“Chuyện gì vậy?” Nhíu mày, Giang Vọng Quí ngẩng đầu khỏi tờ báo buổi sáng.

Thi Yến bắt gặp ánh mắt của Giang Vọng Quí, nhưng vì miệng cô đã nhét quá nhiều thức ăn và đang phồng lên như một cái bánh. Cô không thể mở miệng ra nói, vì vậy chỉ có thể lắc đầu bối rối.

“Làm sao chuyện này lại có thể xày ra?” Giọng của Lương Mạc lại thét lên từ phòng ngủ một lần nữa.

Giang Vọng Quí cau mày càng lúc càng sâu. Đặt tờ báo xuống, bà bắt đầu tiến về phía phòng ngủ.

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tâm Ý tình cờ bước ra khỏi phòng tắm, cô hỏi bằng giọng nghi hoặc và cũng bước qua phòng ngủ.

Thi Yến tức giận nhét miếng đậu còn lại vào miệng rồi chụp thêm cái bánh đang ăn dở, quay người về phía phòng ngủ.

Khi cô bước đến ngưỡng cửa thì đã thấy ba người họ đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó đang lăn lốc trên mặt sàn, bước chân cô cũng lập tức dừng lại. Cô nhanh chóng nhìn theo ánh mắt của họ và nhìn thấy món đồ thu hút sự chú ý của họ từ nãy đến giờ, đó là một đôi giày thể thao nam.

“Đ-đôi giày thể thao này trông không giống giày của anh Giang. G-giày của anh ấy sẽ không bao giờ bẩn thế này!V-và ở đó nữa, có ai đó đang nằm trên giường…” Lương Mạc nói khi cô chỉ vào cái chăn đang căng phồng trên giường.

Đôi giày thể thao của một người đàn ông, một ai đó đang nằm trên giường…Và đôi giày đó không phải của Lâm Giang…

Ngay lập tức, không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống nặng nề.

Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý vẫn chưa nói gì, nhưng sắc mặt hai người rõ ràng là không tốt.

“Làm sao chuyện này có thể xảy ra?” Trông Lương Mạc như thể vừa thấy một thứ gì đó hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Trong lúc này, cô còn nhanh chóng rút điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào nó với nỗi kinh hãi dần dần hiện lên khuôn mặt, như thể cô vừa phát hiện ra điều gì đó thật khó tin. “…Yến Yến, thời gian mà cậu nhắn cho tớ là bảy giờ tối, không phải bảy giờ sáng, Đ-đó có phải đó là lí do cậu nói muốn dùng bữa sáng sớm hơn không? C-có phải cậu đang có gì đó muốn giấu chúng tớ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.