Editor: Wave Literature
Lâm Giang không đáp lại tin nhắn của Lục Bôn Lai. Thay vào đó, anh đem cất điện thoại và bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc thi Yến chuẩn bị hoàn thành các bài tập, đồ uống của Lâm Giang được giao đến cùng với Lục Bôn Lai.
Lâm Giang rời khỏi thư viên một lúc. Và khi quay lại, trên tay anh là một cái túi lớn với rất nhiều đồ trong đó.
Anh lấy ra từ túi một cốc trà sữa và đặt ngang ống hút lên miệng cốc. Rồi anh đặt những phần còn lại trước mặt Thi Yến. Xong xuôi, anh mới nhìn vào tờ bài làm đã hoàn thành của cô.
Thi Yến nhìn vào cái túi đầy ắp trà sữa trên bàn và âm thầm đếm . Có tám cốc trà sữa trong này...Nhưng chỉ có mỗi mình và Lâm Giang ở đây, vậy tại sao anh lại đặt tận 8 cốc trà sữa?
Thi Yến nhay nhay ống hút và chú tâm uống trà sữa. Cô chuẩn bị hỏi anh về điều đó thì Lâm Giang bắt đầu chỉ ra những lỗi sai trong bài làm của cô.
Trong khi anh ngồi giải thích, Thi Yến đã uống cạn trà sữa trong cốc của mình. Vì vậy Lâm Giang nhanh chóng chuẩn bị một cốc mới cho cô. Đến khi Thi Yến xử đẹp cốc trà sữa thứ ba, cuối cùng cô cũng nói ra những lời mà Lâm Giang đã chờ đợi rất lâu:“ Xin lỗi, em cần phải vào phòng vệ sinh.”
Lâm Giang vẫn dán ánh mắt vào tờ giấy trong tay, trả lời cô với vỏn vẹn một từ “Ừm” như thường lệ.
Thi Yến vừa ra khỏi phòng Lâm Giang ngay lập tức đặt tờ giấy xuống và đưa mắt quét khắp căn phòng.
Nam sinh ban nãy gửi thư tình cho Thi Yến,“Tần Thọ (con thú man rợ)”, đã rời khỏi thư viện trong trạng thái bị kích động. Còn những sinh viên khác đang bận rộn với bài vở hoặc thì thầm với nhau. Không có ai để ý tới anh cả.
Tận dụng triệt để thời cơ này, Lâm Giang nhanh chóng cầm bức thư tình vô duyên lên, mở phong bì và lấy ra tờ giấy màu hồng bên trong. Anh nhanh chóng nhét tờ giấy màu hồng vào túi áo rồi thay thế vào đó là tờ giấy mà Lục Bôn Lai đã in cho anh. Xong xuôi, anh lại đặt nó ngay ngắn trên bàn.
...
Lúc họ rời thư viện cũng là lúc kim đồng hồ chỉ mười giờ ba mươi phút.
Lâm Giang hộ tống Thi Yến về đến tận ký túc xá nữ và đưa cho cô năm cốc trà sữa còn lại trước khi chia tay.
Nhìn thấy Thi Yến an toàn bước vào ký túc xá nữ thì Lâm Giang mới yên tâm và vội vã trở về ký túc của mình.
Đi được nửa quãng đường, Lâm Giang đột ngột dừng lại khi đi qua một cột đèn đường. Anh lấy tờ giấy màu hồng từ trong túi mình ra và nương theo ánh sáng mờ từ cột đèn để đọc qua nội dung của nó.
“Thi Yến à:
Ai đó đã từng nói rằng, đôi khi yêu một thành phố không phải vì ở đó có gì, mà là vì thành phố ấy có ai.
Anh nghĩ lý do tại sao anh yêu Đại học G là vì Đại học G có em ở đấy.
Anh không biết anh yêu em từ khi nào, nhưng anh biết yêu em là điều tuyệt vời và tuyệt vời nhất mà cuộc đời mang lại cho anh.
Không một từ ngữ nào khác có thể giúp anh thể hiện đầy đủ tình cảm mà anh dành cho em ngoài mong muốn đơn giản là được dành toàn bộ cuộc đời của anh để ở bên cạnh em.
Tần Thọ.
Số điện thoại:...”
Trời, một người đàn ông thực sự có thể viết một bức thư tình ướt át như thế ư?
Lâm Giang không biết anh cảm thấy tức giận về điều gì, nhưng sau khi đọc xong bức thư, anh xé nó thành từng mảnh và tống nó vào thùng rác gần đó.
Khi về đến ký túc xá, anh thấy Hạ Thương Chu đang đứng bên cạnh Lục Bôn Lai. Lục Bôn Lai thì ngồi trước bàn học và lăm lăm cây bút trong tay. Hai người họ dường như đang thảo luận về điều gì đó.
Hạ Thương Chu là người đầu tiên nhìn thấy Lâm Giang, “Ông chủ, cậu về rồi sao?”
Lâm Giang không trả lời. Anh đi thẳng đến quầy nước và lấy cho mình một cốc nước.
Nghe thấy tiếng của Hạ Thương Chu, Lục Bôn Lai ngước đầu lên nhìn Lâm Giang, “Ông chủ, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ viết một bức thư tình cho Lăng Nộ An. Cậu có gợi ý gì cho tôi không?”
Lâm Giang vừa định nói anh không quan tâm đến chuyện đó. Thì đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí anh. Anh dừng lại khoảng ba giây rồi từ từ tiến đến Lục Bôn Lai với cốc nước trên tay. Anh liếc nhìn tờ giấy Lục Bôn Lai đang viết, lông mày anh cau lại với thái độ khinh bỉ. Sau đó, anh bắt đầu ngâm nga: “Ai đó đã từng nói rằng, đôi khi yêu một thành phố không phải vì ở đó có gì, mà là vì thành phố đó có ai.”