Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 253: Chương 253: Cậu chỉ là một cái giếng (1)




Editor: Wave Literature

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Lâm Giang giao cho, Hạ Thương Chu ngồi xuống một bên và chỉ im lặng quan sát biểu cảm của Thi Yến và Lâm Giang.

Hạ Thương Chu thấy rằng chiêu thức thay đổi lời bài của Lục Bôn Lai có vẻ hiệu quả khi làm cho Thi Yến thích thú như vậy. Anh lập tức ưu tiên bài mà mình đã chọn nãy giờ lên đầu danh sách. Bài hát của Lục Bôn Lai vừa mới kết thúc, Hạ Chu Thương nhanh chóng lao về phía trước chộp lấy micro.

Thi Yến nhận ra bài hát mà Hạ Thương Chu đã chờ đợi đó là bài “Một ghi chú ngắn về tình cảm sâu sắc“. Trong thời gian đó, cô ở nhà của Lâm Giang và nói chuyện điện thoại với Hàn Giang, Lâm Giang đã vô tình ngân nga nó thành tiếng.

“Em đi cùng anh giữa mùa hè rực lửa, mùa của những chú ve sầu ngân nga, đi ngang qua sự bất hòa của thành phố, giữa giai điệu êm ái của bài hát của chúng ta. Đôi mắt đẹp của em được định hình sau một bông hoa, anh không thể thấy sự dịu dàng của em trong những bông hoa đó.”

So với Lục Bôn Lai,giọng của Hạ Thương Chu hay và trầm ấm hơn, anh cũng rất biết cách xây dựng không khí bài hát nhằm lôi cuốn người nghe hơn. Điều này càng đặc biệt thu hút khi anh hát đến phần điệp khúc. Thi Yến tuy không hát to ra ngoài nhưng cô vẫn nhẩm theo lời bài hát cùng với Hạ Thương Chu.

“... Anh thực sự rất nhớ em. Khi mùa mưa trở về ngào ngạt, những ký ức về em lại ùa về trong anh. Đó là những ký ức em muốn quên đi, nhưng anh thì không thể. Một dòng ghi chú ngắn về tình cảm sâu sắc, có quá nhiều kỷ niệm sẽ mất cả đời để kể. Em luôn hiện diện trong tất cả những câu chuyện của anh... “

Hạ Thương Chu vẫn say sưa hát. Chỉ đến khi anh hát đến đoạn điệp khúc tiếp theo, mọi người mới nhận ra rằng những gì anh đang hát không khớp với lời bài hát được chiếu trên màn hình.

Tại sao anh lại yêu cô ấy, có lẽ đã đến lúc để lấy vài chiếc kính.

Thi Yến đứng hình vài giây.

“... Rời khỏi toàn bộ khu rừng chỉ để vướng vào một ngọn cỏ đơn độc mà thôi...”

Nghe đến đoạn này, đôi môi Thi Yến cong lên. Hình như tên biến thái này lại tiếp tục thay đổi lời bài hát...

“.. Một lưu ý ngắn về tình cảm sâu sắc, nó không đủ để ghi lại những điều vô nghĩa mà anh đã nói. Một gói A4 cũng không thể mô tả hết mức độ rác rưởi của anh”

Sau khi bài hát của Hạ Thương Chu kết thúc, Lục Bôn Lai lập tức chạy đến giật lấy micro và hét lên: “Chết tiệt, cậu đúng là kẻ vô lại đáng khinh! Tại sao cậy lại đánh cắp ý tưởng của tôi chứ!”

Hạ Thương Chu không ngần ngại trả lời: “Cậu mới là kẻ vô lại đáng khinh! Tôi chỉ đánh cắp ý tưởng từ cư dân mạng mà thôi!”

Lục Bôn Lai nghiến răng giận dữ. “Cậu có biết rằng cậu chỉ là một cái giếng không?”

Hạ Thương Chu không hiểu về gì về cả, “Cái gì?”

Lục Bôn Lai: “Đầu cậu thực sự rỗng tuếch đấy cậu bạn à, nó chỉ tràn ngập ngước mà thôi!”

Hạ Thương Chu: “ Đầu cậu mới thực sự rỗng tuếch, tổ tiên nhà cậu cũng chỉ là đồ đầu rỗng, tràn ngập nước…!”

“...”

Quan sát Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai châm chích nhau như vậy, Thi Yến thực sự không thể không cười khúc khích, đột nhiên cô nghĩ ra điều gì đó và quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Liệu đây có phải là trí tưởng tượng của tôi hay không? Tại sao khi nhìn thấy họ chiến đấu tôi lại nhớ đến Expert và Juice chứ?

Hạ Thương Chu: “Thật là những từ ngữ trống không. Nếu không phục, cậu có giám thi đấu với tôi không? Một cuộc thi đấu vần nhại lời bài hát để xem ai thực sự có khả năng hơn.”

Lục Bôn Lai: “Thôi nào! Ai bảo tôi sợ cậu chứ!”

Trong lúc vặn vẹo lại nhau, Lục Bôn Lai ngồi nghịch máy KTV và tình cờ chọn một bài hát. Anh nhấc micro và bắt đầu hát, “Đôi mắt long lanh, dịu dàng xen lẫn nỗi buồn. Con đã rời xa mẹ quá lâu rồi, mẹ ơi... “

Trước bản chế của Lục Bôn Lai, phiên bản của Hạ Thương Chu không hề mờ nhạt tí nào, “Ngôi nhà, chung của chúng ta tên là Trung Quốc. Hỡi các anh chị em, chúng ta có vô vàn cảnh đẹp tuyệt vời trải khắp các vùng đất. Người già yêu cầu con cháu của họ đóng góp bất cứ điều gì, tất cả những gì họ yêu cầu chỉ là một gia đình hoà thuận. “

Lục Bôn Lai: “Cô bé hái nấm, cô ấy mang theo túi xách và tung tăng đến trường.” Nhìn thấy Lục Bôn Lai đang hát một vần điệu trẻ trung hơn, Hạ Thương Chu cũng bắt chước theo: “ Đằng sau đứa trẻ nhỏ này, mọi người đến đây, chúng ta hãy cùng nhau giữ bí mật. Tôi sẽ không bao giờ mở cửa, cho đến khi mẹ tôi trở về, tôi sẽ không mở cửa cho bất cứ ai... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.