Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 152: Chương 152: Chú heo Peppa của cậu đâu rồi? (2)




Editor: Wave Literature

Thật ra, sau khi một hồi suy nghĩ, Lâm Giang cảm thấy hành động của mình thực sự không quân tử cho lắm. Tuy nhiên cũng không thể đổ lỗi cho anh được. Ai khiến tên quái vật đó gửi thư tình cho Yến ngốc? Và còn nữa, anh ta đã gửi thư cho Thi Yến, nhưng làm thế nào có thể dám làm điều đó ngay trước mặt anh?!

Mình, Lâm Giang, trông giống như một người đàn ông dễ dãi hay sao?

Nhưng nói về điều đó, bức thư tình đó chắc chắn đã được viết... được viết... a, đầu của mình!

Bị làm cho phát cáu, Lâm Giang đứng bật dậy và đi vào phòng tắm. Tuy nhiên trên đường đi, Hạ Thương Chu - người vẫn đang đưa ra ý kiến về bức thư tình - đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Ông chủ, chú heo Peppa của cậu đâu? Khi nào thì cậu mới đưa cô ấy đến để chúng ta có thể gặp đây?”

Chú heo Peppa?

Lâm Giang cau mày bối rối, không biết Hạ Thương Chu đang nói về cái gì.

Lục Bôn Lai, người đang nghe đi nghe lại đoạn ghi âm giọng nói của Lâm Giang để viết bức thư tình, ngẩng đầu lên giải thích: “Ông chủ, Hạ Thương Chu đang đề cập đến thú cưng mà cậu nói đến cách đây mấy ngày trước, cái người mà ăn rất nhiều đấy. Cậu ấy đã đặt biệt danh cho thú cưng của cậu là Pep Peppa, nhân vật từ chú heo Peppa ấy...”

Rốt cuộc, cậu ta vẫn xem Yến ngốc là một con lợn hả?

Lâm Giang khựng lại một vài giây rồi từ từ hướng ánh mắt lạnh lùng sang nhìn Hạ Thương Chu.

Hạ Thương Chu đang cảm nhận được cơ thể mình run rẩy trước ánh nhìn của Lâm Giang. Vì vậy anh từ từ lùi về phía cửa và nói, “Tôi chợt nhớ rằng Lý Tần đang tìm tôi. Tôi phải nhanh chạy đi tìm cậu ấy…”

Rồi anh mở cửa phòng và lao đi.

...

Lâm Giang không cảm thấy mệt mỏi nữa sau khi tắm xong. Anh nằm trên giường một lúc, rồi vì lý do nào đó mà anh không thể không nhớ lại những gì Thi Yến đã nói với anh qua điện thoại vào đêm qua. “Em không cố tình làm như vậy. Tin nhắn trước đó của anh không giống với những gì anh sẽ gửi. Suy cho cùng, anh thường khá kín tiếng và kiêu căng. Anh đối xử với mọi người lạnh lùng như thể người ta nợ anh hai trăm đô la vậy. Đ-đó là lý do vì sao em lại nghĩ đó là Ông nội Lâm…”

Mình thực sự tồi tệ như cô ấy nói ư?

Lâm Giang trở mình trên giường.

Ấn tượng của Yến ngốc về mình thực sự rất tệ sao?

Lâm Giang lại trở mình trên giường một lần nữa.

Rồi anh rơi vào im lặng. Một lúc sau, anh ngồi bật dậy.

...

Hạ Thương Chu qua tin nhắn của Lục Bôn Lai biết được rằng Lâm Giang đã đi ngủ. Vì vậy, lấy hết can đảm, anh trở về ký túc xá. Tuy nhiên, khi mở cánh cửa phong, anh liền bắt gặp Lâm Giang đang ngồi trên giường. Một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể anh. Bản năng của anh ngay lập tức thôi thúc anh chạy trốn nhanh nhất có thể. Nhưng trước khi anh có thể cử động. Lâm Giang đã nhìn thấy anh. “Lại đây. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”

Hạ Thương Chu ngoan ngoãn trả lời: “Ông chủ, hãy hỏi tôi bất cứ điều gì cậu muốn.” Nhưng đôi chân anh đã mềm nhũn theo bản năng.

“Lại đây…” Lâm Giang dừng lại một lúc rồi đưa ra lời bảo đảm, “...Chỉ cần cậu trả lời một cách trung thực, tôi sẽ bỏ qua vụ chú heo Peppa.”

Như thể có một thiên thần chìa tay ra kéo anh, Hạ Thương Chu nhanh chóng nhảy phắt lên giường Lâm Giang, nói: “Ông chủ, hãy hỏi tôi bất cứ điều gì cậu muốn! Tôi hứa sẽ trả lời câu hỏi của cậu một cách trung thực nhất có thể. Nếu có sự sai lầm dù chỉ nhỏ nhất trong lời của tôi, tôi sẽ bị ông trời trừng phạt!”

Lâm Giang gật đầu hài lòng. Rồi anh hỏi: “Tôi trước mặt các cậu có tỏ ra kiêu căng và kín tiếng không? Và tôi có đối xử với mọi người một cách lạnh lùng?”

Nụ cười trên khuôn mặt của Hạ Thương Chu lập tức đóng băng.

Đây không phải là một câu hỏi giết người sao!

“Ông chủ, tôi biết tôi sai rồi. Tôi sẽ không bao giờ lặp lại điều đó một lần nữa. Vì vậy xin cậu vui lòng tha thứ cho tôi.”

Lâm Giang nhìn chằm chằm Hạ Thương Chu, nhíu mày sau khi nghe những lời đó. Nhưng thấy người kia không muốn trả lời câu hỏi của mình, anh chỉ có thể nói, “Tôi hứa rằng đây không phải là một câu hỏi giết người. Tôi sẽ không tức giận bất kể cậu nói gì“.

Hạ Thương Chu: “Có thật không?”

Lâm Giang kiên nhẫn gật đầu.

Thấy vậy, Hạ Thương Chu rốt cuộc cũng hạ lỏng môi, “Cậu có vẻ khá kín tiếng…”

Hạ Thương Chu chỉ nói nửa chừng, rồi lén lút nhìn Lâm Giang. Thấy biểu hiện người này không có gì thay đổi, anh mới thả lỏng trái tim và nói thêm, “... và đối xử với người khác cũng lạnh lùng.”

Lâm Giang: “Ngoài kín tiếng ra, tôi có tỏ vẻ rất kiêu căng đối với các cậu không?”

Nghiêm túc nghĩ rằng Lâm Giang sẽ không tức giận vì những lời nói của mình, Hạ Thương Chu thẳng thừng trả lời, “Đúng, cậu có vẻ rất kiêu căng!”

Lâm Giang: “Tôi có trông như thể mọi người nợ tôi hai trăm đô la?”

Hạ Thương Chu không chút do dự trả lời, “Giống như hai ngàn đô la hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.