Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 230: Chương 230: Chúc mừng Ngày của Mẹ (2)




Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

Một giây sau khi Lương Mạc bước chân vào dinh thự, cô vô tình gặp Giang Vọng Quí, người mới tắm rửa sau khi chạy bộ buổi sáng và giờ đã thay sang trang phục thường nhật, đang bước xuống cầu thang.

Mặc dù đang cúi người thay đôi dép đi trong nhà, Lương Mạc vẫn lập tức đứng thẳng người và ngoan ngoãn chào hỏi, "Chào buổi sáng, dì Lâm."

Giang Vọng Quí gật đầy với một nụ cười nhẹ, "Buổi sáng tốt lành."

Đáp lại lời chào của Lương Mạc, bà quay sang người hầu đứng ở bên cạnh và hỏi: "Đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi chứ?"

Người hầu: "Vâng, thưa bà?"

Giang Vọng Quí gật đầu. Bà phân phó một người hầu khác gọi Lâm Tâm Ý xuống dùng bữa, rồi quay sang hỏi Lương Mạc, "Cháu có muốn ăn sáng luôn không?"

"Hân hạnh cho cháu quá, dì Lâm." Lương Mạc nhanh chóng gật đầu. Sau đó, vẫn bằng giọng điệu ngoan ngoãn và lịch sự như trước đó, cô nói, "…Dì Lâm, nói thật với dì, hôm nay cháu tới đây vì muốn cùng dì đến một nơi."

Một chút tò mò gợi lên trong mắt Giang Vọng Quí, nhưng nhìn chung, bà vẫn giữ được sự bình tĩnh và trang nghiêm trên gương mặt, không bộc lộ nhiều cảm xúc bên trong, "Cháu định đưa dì đi đâu?"

"Điều này…" Như một đứa trẻ ngây thơ, Lương Mạc hơi nghiêng đầu, mỉm cười một cách bí ẩn. "…Dì Lâm, con không thể nói ngay bây giờ được. Đó là một bất ngờ mà Yến Yến đã chuẩn bị cho cô, con chỉ làm theo chỉ dẫn của cậu ấy."

"Một bất ngờ từ Yến Yến ư…" Giang Vọng Quí lẩm bẩm khi bà cúi đầu xuống nhìn đồng hồ. Bà nhanh chóng tính toán xem liệu có ảnh hưởng gì đến cuộc hẹn với khách hàng sau mười giờ hay không, rồi gật đầu trả lời. "…Được rồi. Cháu chờ đây một lát, để dì lên thay quần áo."

Trong lúc Giang Vọng Quí mới đi đến nửa cầu thang, bà vô tình gặp Lâm Tâm Ý 'vẫn còn buồn ngủ nhưng bị mẹ mạnh mẽ đánh thức để ăn sáng'

Giang Vọng Quí liếc nhìn cô con gái và nói, "Yến Yến đã nhờ Mạc Mạc đưa mẹ đi đây một lúc. Con muốn đi cùng không?"

"Lời mời từ Yến Yến của con á?" Lâm Tâm Ý ngay lập tức tỉnh táo khỏi cơn ngái ngủ. "Con cũng đi! Đã hơn mười ngày con không gặp Yến Yến của con rồi, con rất nhớ em ấy."

Vừa dứt lời, Lâm Tâm Ý đã quay lại và đi vượt qua người mẹ cô chưa đầy ba giây, quay trở lại phòng ngủ để thay quần áo.

Ba người họ bước lên xe của Giang Vọng Quí, và người tài xế riêng của bà lái xe đi.

Đường xá ngày chủ nhật hôm nay rất thông thoáng, vì vậy họ không mất nhiều thời gian để đến khách sạn mà Thi Yến đang ở.

Lương Mạc dè dặt khoác cánh tay của Giang Vọng Quí và nói lời khen ngợi, nói rằng trông bà ngày càng trẻ hơn trước và cô cũng mong ước sau này được như bà. Cùng lúc đó, họ bước ra khỏi thang máy đến tầng có phòng Thi Yến đang ở.

Đi thẳng đến phòng Thi Yến, Lương Mạc bấm chuông cửa.

Phải mất khoảng nửa phút mới có tiếng Thi Yến vang lên từ bên trong, "Ai vậy?"

"Yến Yến, tớ đây." Lương Mạc trả lời.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, để lộ một Thi Yến với mái tóc rối bù và gương mặt lem nhem trước mặt Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý. Cô đang mang một áo choàng tắm, và mùi rượu thì bốc lên nồng nặc.

"A? Yến Yến, sao cậu chưa chuẩn bị gì hết vậy?" Nhìn thấy vẻ ngoài của Thi Yến, Lương Mạc ngay lập tức thốt lên kinh ngạc.

Dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thi Yến bối rối hết nhìn Lương Mạc rồi lại nhìn qua Giang Vọng Quí và Lâm Tâm Ý. Cô cất lời với vẻ lúng túng: "Dì Lâm, Tâm Ý, sao hai người lại…"

Nhưng Thi Yến chưa kịp nói hết câu, Lương Mạc đã xen vào: "Yến Yến, cậu nên đi tắm và chuẩn bị đi chứ. Cậu quên rồi à? Hôm nay là Chủ nhật – Ngày của Mẹ! Cậu đã kéo mình trang trí căn phòng này suốt cả ngày hôm qua mà. Không phải cậu muốn gây bất ngờ cho dì Lâm và chúc mừng Ngày của Mẹ sao…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.