Lần này, anh thậm chí không hề bận tâm gây nên một cuộc chiến. Chiếc chìa khóa ngay từ đầu rõ ràng không hướng tới Lương Cửu Tư. Nó đập mạnh vào miệng người phụ nữ ngồi cạnh người vừa bị tấm thẻ va vào...
Trong cơn đau, người phụ nữ không kìm được mà hét lên thảm thiết.
Lâm Giang liếc nhìn người phụ nữ và nhún vai bất lực. Với giọng điệu không hề chân thành một chút nào, anh nói, “Tôi thực sự xin lỗi. Tôi đã không chú ý và lỡ để trượt tay mất.”
Lâm Giang thậm chí không buồn đợi hai người phụ nữ phản ứng.Anh quay sang Lương Cửu Tư. “Đó là những điều cậu muốn. Hãy tự cầm lấy chúng đi.”
Anh tự hỏi anh đã nói Lâm Giang cần những thứ này khi nào vậy?
Lương Cửu Tư có uống một ít, vì vậy anh cảm thấy hơi chếnh choáng. “Khi nào chứ…”
Nhưng Lâm Giang thậm chí không thèm cho Lương Cửu Tư cơ hội để nói hết câu. Anh quay lại và bỏ đi không chút do dự.
Anh tiến lên hai bước trước rồi khẽ quay đầu để xác nhận rằng Thi Yến đang đờ đẫn kia vẫn đang đi theo anh. Một lúc sau anh lấy lại tốc độ bước đi bình thường của mình.
Nhưng nói về điều đó, chẳng phải hai người phụ nữ đó hơi tọc mạch sao?
Họ buôn chuyện ở ngoài phòng vệ sinh như thế là chưa đủ sao? Làm sao họ còn dám tiếp tục buôn chuyện khi quay lại phòng chứ?
Họ thực sự nghĩ rằng Thi Yến là một cái bánh mà họ có thể cấu véo và dày vò tùy thích sao. Hoặc họ chỉ xem anh, Lâm Giang, chẳng khác gì một vật trang trí trong phòng?
Nghĩ về điều này, Lâm Giang không thể kìm được sự lạnh lùng chế nhạo trong lòng. Sau đó, anh rút điện thoại ra, tìm kiếm số của Lương Cửu Tư và bắt đầu gõ: [Sau khi cậu rời bữa tiệc, hãy nhớ giao thẻ ăn và chìa khóa phòng ký túc xá đến nhà tôi.]
...
Trên đường về, Lâm Giang và Thi Yến không hề nhìn nhau. Và không ai nói với ai một lời nào cả.
Trước tiên, người tài xế chở Thi Yến về nhà cô ở tận ngoại ô thành phố. Phải mất khoảng một giờ họ mới về đến nhà cô.
“Cô Thi, chúng ta đã đến,“ người lái xe lịch sự nói.
Ở phía sau xe, Lâm Giang và Thi Yến đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bên cạnh mình, không một ai phản ứng lại lời của tài xế.
Người lái xe chậm chạp không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người. Anh tháo dây an toàn, xuống xe, đi về phía Thi Yến và sau đó giúp cô mở cửa. “Cô Thi, chúng ta đã về đến nhà cô rồi.”
Thi Yến lẩm bẩm “Oh” trong bàng hoàng nhưng vẫn cắm rễ ngay tại chỗ. Phải mất một lúc sau, cuối cùng cô ấy cũng nhận ra rằng cô đang ở trước nhà. Và cô ấy bước ra khỏi xe trong cảm giác rối bời. Cứ như thế, cô đờ đẫn bước lên cầu thang dẫn đến nhà của mình.
Người tài xế phát hiện túi đồ ăn mà Thi Yến đã bỏ quên ở lại. Đây là món đồ mà một người bạn tốt bụng đã đem đến cho cô và Lâm Giang khi rời khỏi Golden Resplendence. Vì vậy anh nhanh chóng nói với theo, “Cô Thi đợi đã.”
Tuy nhiên, Thi Yến dường như không nghe thấy lời của người tài xế. Cô tiếp tục bước lên trên bậc thang với những bước chân chậm chạp.
“Cô Yến, cô để quên đồ ăn của cô này.”
Thi Yến đi thêm hai bước nữa rồi dừng lại.
Người tài xế đóng cửa xe lại và trực tiếp đưa món đồ cho Thi Yến.
Thi Yến lịch sự thường ngày thậm chí còn quên trả lời bằng một lời cảm ơn. Cô cầm lấy, đi lên tầng và vào nhà. Sau đó, bố mẹ cô bắt đầu cằn nhằn, tra hỏi tại sao cô trở về nhà muộn. Rồi cũng đến lúc, cô quay trở lại phòng ngủ và lên giường.
...
Khi Lâm Giang trở về đến dinh thự cổ của Lâm gia thì đã nửa đêm.
“Thiếu gia, chúng ta đã về đến nhà.”
Người tài xế mở cửa cho Lâm Giang và đứng bên cạnh một lúc. Lâm Giang trả lời với vỏn vẹn một tiếng “Oh” rồi cúi đầu xuống xe.
Khi đi đến cổng biệt thự, anh cố gắng kéo mạnh và rất lâu sau vẫn không thể kéo nó ra. Thấy vậy, tài xế đang đứng cạnh xe nhắc nhở anh: “Thiếu gia, anh chưa nhập mật khẩu kìa.”