Editor: Wave Literature
“Em ấy thực sự quá nhiệt tình à?” Trong câu nói của Lương Cửu Tư hiện lên sự hoài nghi rõ ràng.
“Tôi thừa nhận rằng em ấy khá liều lĩnh, nhưng tôi không nghĩ rằng thực sự sẽ có chuyện xảy ra với hai người. Dù sao thì cậu cũng biết tôi là người như thế nào mà. Cậu đã nói như thế rồi thì chắc chắn tôi sẽ phải trông chừng em ấy cẩn thận hơn thôi. Tại sao chúng ta không dành thời gian ăn tối cùng nhau rồi tôi sẽ khiến em ấy trực tiếp xin lỗi cậu luôn nhỉ?”
Không cần phải suy nghĩ nhiều, Lâm Giang ngay lập tức từ chối lời đề nghị với giọng điệu kiên quyết, “Không nhất thiết phải làm như vậy“.
“Á? Chuyện này nghiêm trọng đến thế luôn à? Cậu thậm chí sẽ không vì tôi mà tha thứ cho em ấy được ư?” Lời nói của Lương Cửu Tư ngày càng hiện rõ sự ngạc nhiên. “Rốt cuộc là em ấy đã xúc phạm cậu như thế nào?”
“Người mà cô ta xúc phạm không phải là tôi...” Lâm Giang dừng lại một lúc rồi tiếp tục, “Người mà cô ta xúc phạm chính là Yến Yến.”
“Yến Yến ư? Yến Yến nào nhỉ? Tại sao trong số những người cậu quen biết, tôi không biết ai tên là Yến Yến cả?” Lương Cửu Tư lẩm bẩm một mình rồi sau đó chợt nhận ra. “Ô ô ô! Có phải là Yến Yến - vị hôn thê mà ông nội cậu đã hứa hôn với cậu không?”
“Không thể nào? Cậu đang xem nhẹ tôi với một người mà cậu thậm chí còn không muốn kết hôn sao? Dù sao đi nữa, Mạc Mạc cũng đã lớn lên cùng chúng ta. Cậu có cần phải đi xa đến thế không?”
Một người mà cậu thậm chí còn không muốn kết hôn...
Khi mười một từ đó đến tai Lâm Giang, anh bỗng nhíu mày. Giọng anh cũng trở nên chậm rãi và nghiêm trọng hơn: “Lương Cửu Tư, tôi cảnh báo cậu. Sau này nếu cậu có nhắc đến cô ấy thì tốt nhất cậu nên tôn trọng cô ấy một chút! “
Bên kia điện thoại, một giọng nói im bặt lạ thường.
Không lâu sau đó, giọng Lương Cửa Tư có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Cậu có đang nghiêm túc không vậy?”
“Tất nhiên là tôi nghiêm túc rồi!” Lâm Giang trả lời không chút do dự. “Về mối quan hệ của chúng tôi, tôi đã gọi để chỉ nhắc nhở cô em họ của cậu. Nếu không, không có cách nào cô ta có thể thoát khỏi điều đó một cách dễ dàng. Hôm nay tôi sẽ nói rõ với cậu: cô ấy là phần quan trọng của cuộc đời tôi, và cô em họ của cậu đang thách thức phần quan trọng của cuộc đời tôi đấy! Cậu có hiểu không? “
Sau khi nói xong những lời đó, Lâm Giang không ngần ngại lấy điện thoại ra khỏi tai và cúp máy.
Có lẽ anh quá đã tức giận vì những lời nói của Lương Cửu Tư, nhưng ngay cả sau khi hít một vài hơi thở sâu, Lâm Giang vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Một người mà cậu thậm chí không muốn kết hôn...Cậu ta thì biết cái quái gì chứ? Đó có phải là cậu ta không? Điều gì đã cho cậu ta quyền nói điều đó?
Không phải cậu ta rõ ràng đang cố gắng lăng mạ tôi sao?
Hãy đợi đấy! Tôi sẽ đốt cháy cô bé Diệu Tuyết của cậu vào lần tới khi chúng ta gặp nhau!
Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, Lâm Giang giậm chân giận dữ về phía khu ký túc xá nam, vừa đi anh vừa nhìn giờ trên điện thoại của mình.
Cuối cùng, trước khi anh có thấy bây giờ đã là bao nhiêu giờ anh đã thấy tin nhắn của Thi Yến trước.
[Chị Tâm Ý có kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra với Lương Mạc và tôi không?]
Vì vậy, cô đã hiểu những gì anh đã gợi ý dưới ánh đèn đường trước đó hay chưa?
Không giống như trước đây, Lâm Giang đã không tìm thấy một cái cớ để che đậy hành động của mình trong khoảng thời gian này. Thay vào đó, anh trả lời cậu một [Ừm] trực tiếp.
...
Sau khi gửi tin nhắn của mình, Thi Yến đã đợi khá lâu nhưng không nhận được phản hồi của Lâm Giang. Phải mất một lúc trước khi cô nhớ ra rằng điện thoại của anh đã hết pin trong bữa tối của họ. Anh ta sẽ phải trở về phòng ký túc xá để sạc pin trước, và anh ta thậm chí có thể đi thẳng vào giấc ngủ mà không cần bật điện thoại. Vì thế, cô đặt điện thoại xuống và nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị rời đi, điện thoại của cô đột nhiên rung và màn hình của cô sáng lên.