Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 92: Chương 92: Cô có thể mặc đồ Của tôi trước (2)




Thi Yến còn đang mải ngắm nhìn phòng ngủ của Lâm Giang thì anh đã bước ra khỏi phòng thay đồ, trên tay là một chiếc áo phông màu trắng đơn giản.

Thi Yến nhanh chóng thu lại ánh mắt tò mò của mình rồi quay lại nhìn chủ nhân của căn phòng này.

Lâm Giang tùy ý ném chiếc áo đó cho cô rồi nói, “Cô tắm xong thì mặc tạm đồ của tôi trước đi, tôi sẽ qua phòng chị tôi tìm xem có thứ gì để cô mặc được không.”

Thi Yến cầm chiếc áo của Lâm Giang trên tay, khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Đợi đến khi Lâm Giang ra khỏi phòng ngủ Thi Yến mới bước vào phòng tắm.

Chỉ khoảng một giây sau khi có tiếng mở nước, Lâm Giang đã quay lại phòng ngủ của anh với một chiếc váy mà anh qua loa lấy từ trong tủ quần áo của Lâm Tâm Ý.

Anh vừa cẩu thả ném chiếc váy đáng thương ấy lên giường thì điện thoại của Thi Yến, đang nằm trên chiếc tủ đầu giường, bỗng nhiên bắt đầu đổ chuông.

Lâm Giang liếc nhìn tên người gọi tới – là Hàn Giang.

Anh ta lại định hỏi khi nào thì Thi Yến về tới trường học đấy à?

Cái tên đó cũng kiên nhẫn đấy chứ…

Không muốn để nó ảnh hưởng việc mà cô đang làm, Lâm Giang chuyển điện thoại của Thi Yến sang chế độ im lặng sau đó anh đứng dậy rồi cứ đi lại quanh phòng mà không chịu dừng lại.

Anh vừa đi tới vòng thứ hai thì bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng.

Không phải cái tên đó nói rằng mấy thứ đặc sản kia sẽ bị hỏng nếu để qua đêm sao?

Nếu vậy, mình chỉ cần giữ cô ta ở lại đây cả buổi tối là được rồi …

Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ ấy, Lâm Giang bước về phía cửa phòng rồi cắm chìa khóa vào, xoay một vòng để khóa cửa lại. Làm xong, anh rút chìa khóa ra sau đó thử xoay núm cửa để chắc chắn rằng cô không thể mở cửa được. Bây giờ thì nó chỉ có thể được mở từ bên ngoài nếu có chìa khóa. Nghĩ vậy, anh lập tức bước ra ngoài ban công, mở cửa sổ rồi không một chút do dự mà ném chìa khóa phòng xuống cánh đồng hoa đang nở rộ trông cực kỳ đẹp mắt ở bên dưới.



Sau khi tắm xong, Thi Yến tìm trong nhà tắm hết một lượt nhưng không tìm thấy cái máy sấy tóc nào cả. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành mở cửa phòng tắm rồi bước ra ngoài với một mái tóc vẫn còn hơi ướt.

Lúc này, Lâm Giang đang rất thản nhiên mà thoải mái ngồi trên sofa cùng chiếc điện thoại đang được cắm sạc.

Anh cao hơn cô rất nhiều nên chiếc áo phông mà anh đưa dài tới hơn cả nửa phần đùi của cô. Thậm chí nó không khỏi khiến cô cảm thấy có chút hớ hênh, vì thế Thi Yến vừa vô thức kéo chiếc áo xuống vừa lí nhí hỏi, “Ừm… Anh có máy sấy tóc không…?”

Nghe tiếng cô hỏi, Lâm Giang dời ánh mắt của hắn sang nhìn cô.

Mái tóc vẫn còn có chút ẩm ướt của cô được để qua một bên vai và dường như do hiệu ứng của nước nóng, lúc này mặt cô hơi ửng đỏ. Thậm chí là mặc dù cô không cao cho lắm nhưng cô vẫn sở hữu một cơ thể rất cân đối. Nửa dưới đôi chân thon dài lộ ra dưới lớp quần áo kia dường như đang thu hút ánh mắt của ai đó…

Lâm Giang dừng việc nhìn chằm chằm vào Thi Yến rồi bừng tỉnh khỏi cơn mê man. Anh vô thức bước về phía chiếc bàn rồi lấy chiếc máy sấy tóc ra sau đó đặt nó lên bàn.

Thi Yến lịch sự nói “Cảm ơn” rồi bước đến cầm lấy chiếc máy sấy.

Thi Yến cắm máy sấy vào ổ điện, đang định bắt đầu sấy khô mái tóc còn ẩm ướt thì cô vô tình trông thấy một vài tờ tạp chí trên bàn, Thi Yến ngay lập tức tròn mắt nhìn chúng.

C-c-cái tờ báo đó được viết bằng tiếng Nhật nên mình không đọc được nội dung của nó. Nhưng chỉ cần nhìn người phụ nữ trên trang bìa với làn da trắng và bộ ngực khủng kia, còn cả cách tạo dáng gợi cảm kia…

Thậm chí kể cả trước đây Thi Yến chưa từng nhìn thấy mấy loại sách báo kiểu này thì cũng quá rõ ràng để nhận ra rằng… loại tạp chí này hoàn toàn không dành cho trẻ em…

Lâm Giang chú ý thấy động tác của Thi Yến đột nhiên dừng lại giữa chừng nên cũng khó hiểu mà quay đầu lại nhìn cô. Nhìn theo ánh mắt của Thi Yến thì anh chầm chậm hướng mắt về phía chiếc bàn kia.

Sau khi đã nhìn rõ tại sao mấy tờ tạp chí đó lại bị Thi Yến nhìn chằm chằm từ nãy tới giờ, trong đầu anh thầm mắng một nghìn lần câu “Chết tiệt, Lương Cửu Tư!“.

Cái quái gì vậy chứ! Mấy ngày trước cái tên đó đến nhà mình rồi qua đêm ở đây, rồi còn nổi hứng ôm đống tạp chí vớ vẩn kia đi ngủ đấy à? Hóa ra chúng đều là truyện tranh khiêu dâm Nhật Bản… Hắn đã đọc nó rồi thì thôi, nhưng ít ra thì cũng phải nhớ mà mang cả chúng theo lúc rời đi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.