Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 127: Chương 127: Cô ta không xứng đáng ăn diện như vậy đâu (1)




Sau khi đăng lên diễn đàn một loạt ảnh chụp màn hình thì Thi Yến lại một lần nữa lướt tay trên bàn phím:

[ Trước tiên, tôi muốn làm sáng tỏ tôi không có ý định can thiệp quá sâu vào cái tài khoản “Kẻ tàn sát cả Lữ Bố cùng Điêu Thuyền” này, tôi chỉ trùng hợp phát hiện ra ngày hôm qua mà thôi. Tất cả những gì tôi có thể nói là người dùng này thật là quá bất cẩn đi,cô ta nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện ra chỉ bằng cách đổi tên. Nhưng, cô ta đã quên mất sự thật rằng khi những người dùng khác @ cô ta trong khi cô ta đang đăng nhập bằng những cái tên khác của mình, thì những tag này chưa được cập nhật nên những tài khoản 1 mới của cô ta cũng sẽ không hiển thị lên.]

[ Suy ra từ các ảnh chụp màn hình đó có thể chứng tỏ rằng nhân vật đứng sau cái tên [Kẻ tàn sát cả Lã Bố cùng Điêu Thuyền] này chính là hoa khôi giảng đường của chúng ta Tần Nhất Thiên.] Viết đến đây, Thi Yến còn đặc biệt phóng to phông chữ và in đậm cả đoạn lên. Đồng thời, cô cũng thay đổi màu chữ thành màu đỏ vô cùng nổi bật.

[ Ở đây, tôi cũng nhấn mạnh rằng tôi không hề có ý định là bêu xấu Hoa khôi Tần Nhất Nhiên đâu.Chỉ là, tôi cảm thấy điều này thật là thú vị quá đi mất, không ngờ được rằng vị hoa khôi giảng đường xinh đẹp, duyên dáng, lạnh lùng và cao cao tại thượng của chúng ta hóa ra lại có khẩu vị mặn đến vậy.Ngay cả những cái tên mà cô ta sử dụng cũng thật là hết chỗ nói. Ví dụ nhé: Kẻ tàn sát cả Lã Bố cùng Điêu Thuyền, Tần Nhất Nhiên là Hoa khôi giảng đường, Nữ thần không sợ một ai…]

Sau khi gõ đến dấu chấm lửng, Thi Yến kiểm tra bài đăng mà mình vừa mới gõ xong một lần cuối để kiểm tra lỗi chính tả sau đó nhấp vào “Đăng“.

“Yến Yến ơi là Yến Yến, không phải cậu bỏ quên điều gì rồi đấy chứ? Tại sao cậu chỉ tiết lộ rằng đó là Tần Nhất Nhiên thôi vậy? Cậu quên mất cô ta mắng chửi người khác trên diễn đàn như thế nào rồi hả? Cậu cũng nên đăng thêm việc này lên nữa chứ!” Hà Điền Điền lo lắng nói.

“Tất nhiên là mình không quên rồi, nhưng chưa phải là lúc này. Chúng mình hãy đợi bài viết này lên top và để cho Tần Nhất Nhiên cảm thấy bị đả kích chút xíu. Tối nay, mình sẽ đăng thêm bài viết thứ 2”

Thi Yến vừa giải thích vừa bắt đầu nghĩ tiêu đề của bài viết thứ 2: “Những bí mật thầm kín nhất của Hoa khôi giảng đường Tần Nhất Nhiên.”

[Điều này chắc chắn là vô cùng sốc rồi đây khi hoa khôi giảng đường thực sự là một anh hùng bàn phím. Được rồi, chúng ta đừng lãng phí thêm thời gian nữa, hãy đi thẳng đến những bức ảnh dưới đây nào —]

Sau đó, Thi Yến đăng thêm nhiều cảnh chụp màn hình khác về việc Tần Nhất Nhiên mắng chửi người khác bằng những cái tên người dùng khác của cô ta.

Sau đó, cô quay ra phía sau nhìn lại 3 người bạn cùng phòng của mình và giải thích “… Lúc chủ đề này được đăng lên thanh danh mà Tần Nhất Nhiên khó khăn lắm mới tạo được chắc chắn sẽ bị bôi đen không còn gì nữa.

Các cậu nghĩ mà xem—, ban đêm diễn đàn trường mình hoạt động rất náo nhiệt.

Đến lúc này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mò vào xem quá khứ của Tần Nhất Nhiên và tất nhiên những ai bị cô ta mắng chửi sẽ không để yên việc này đâu.

Họ chắc chắn sẽ dùng bàn phím để đáp trả lại cô ta. Đây phải nói là gì nhỉ? À, “ một bức tường đổ nát sẽ bị dẫm nát bởi đám đông“. Cho nên, chủ đề được đăng này sẽ là mũi tên phản kích vào Tần Nhất Nhiên. Hừm, chỉ vì cô ta mà mình thức trắng đêm qua, vì thế mình chắc chắn sẽ trả đũa đủ lại cho cô ta!”

“ Yến Yến, bây giờ mình chỉ có một từ dành cho câu thôi — BÁI PHỤC. Bái phục từ trên đầu xuống dưới chân!” Hà Điền Điền cúi đầu thật thấp với Thi Yến sau khi nghe lời giải thích dài dằng dặc của Thi Yến.

“ Trước giờ mình cứ nghĩ rằng Yến Yến là kẻ h-h-h-h- ham ăn, nhưng hóa ra cậu thực sự là kẻ h-h-h-h-ham ăn phúc hắc!” Giang Nguyệt vừa nói vừa nhảy lên phía trước ôm chặt lấy Thi Yến.

“ Yến Yến, mình nên làm gì đây hả? Mình chợt nhận ra cậu thật ngầu quá đi mất. Cậu kết hôn với mình đi!”

Lăng Nộ An: “ Tính đi tính lại, mình đột nhiên cảm thấy trước mặt Yến Yến của chúng ta Tần Nhất Thiên này thực sự chỉ là con hổ giấy thôi!”

Thi Yến khéo léo tránh khỏi móng vuốt mơn trớn của Giang Nguyệt và nhẹ nhàng trả lời “ Mình không cần biết cô ta có phải hổ giấy không, nhưng mình không bao giờ để Tần Nhất Nhiên thoát khỏi lưỡi câu của mình dễ dàng đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.