Hạ Điền Điền: “Lúc mình mới đọc được bài đăng này mình cảm giác là mình sắp chết vì tức mất! Lâm Giang có thể là nam thần của mình, nhưng chuyện đến mức này cũng thật sự quá đáng lắm rồi!
Không thể phủ nhận, anh ấy đẹp trai, nhưng Yến Yến của chúng ta cũng cực kỳ xinh đẹp! Ý của bọn họ là “Nam thần của họ không bị chó dại cắn à”? Làm như Yến Yến của chúng ta quan tâm đến nam thần của bọn họ lắm vậy! “
Giang Nguyệt: “Bức ảnh với Hàn Giang rõ ràng được chụp vào tháng trước lúc đó bọn mình đi hát karaoke cùng nhau. Quán karaoke nằm ngay bên cạnh khách sạn tình thú, vào lúc này Hàn Giang và Yến Yến đang đứng đợi bọn mình ở bên ngoài. Ý bọn họ là gì đây, anh ấy “ ăn lang ngủ chạ” ư?
Đúng là chỉ có người có đầu óc bẩn thỉu mới có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy thôi!”
Lăng Nộ An: “Còn nữa, ý của họ là gì, “Nam thần của họ không phải là người mà thứ rác rưởi đáng xấu hổ có thể nhúng chàm được được” ư? Mấy người mới là thứ rác rưởi, cả gia đình mấy người đều là rác rưởi! Mình sẽ lên các diễn đàn để giành công bằng cho Yến Yến! “
Hạ Điền Điền và Giang Nguyệt cũng đồng ý hô vang dội” Làm đi —”
“Được lắm …” Thi Yến nãy giờ đang ngồi thừ người, bỗng nhiên lên tiếng đồng ý.
Hạ Điền Điền cao giọng la lên “ Ý cậu là gì đây được lắm là thế nào?! Làm sao có thể ổn được chứ? Yến Yến, cậu có thực sự chịu đựng được khi bọn họ nói những điều như thế về cậu không? Ngay cả khi cậu chịu được nhưng thân là chị em cùng phòng với nhau, mình không thể cứ khoanh tay đứng xem mọi người xúc phạm cậu như thế được!”
Thi Yến trả lại điện thoại cho Hạ Điền Điền và nói với giọng điệu bình tĩnh như không có việc gì xảy ra giống mọi ngày của cô, “Tất nhiên là mình không thể chấp nhận được. Cậu biết đấy, mình cũng rất tức giận!”
Hạ Điền Điền, Giang Nguyệt và Lăng Nô An nhìn chằm chằm vào Thi Yến đang trông có vẻ lãnh đạm và ngây người sửng sốt mất hai giây. Sau đó cả 3 cùng đồng thanh hỏi cô, “Cậu có chắc là mình đang giận không?”
Thi Yến vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì trả lời “ Mình có. Mình thực sự rất tức giận, nhưng tức không đồng nghĩa với việc bọn mình nên tham gia vào việc cãi vã vô nghĩa trên diễn đàn như thế. Dù sao thì họ cũng sẽ không tin những gì các cậu nói đâu. Ngược lại, khi các cậu đáp trả lại như vậy bọn họ sẽ càng công kích mình mãnh liệt hơn thôi.Cho nên, thực sự không cần phải lãng phí thời gian và công sức để tranh cãi trên mạng với mấy người họ đâu. Như thế bọn mình chỉ càng thêm hành hạ bản thân thôi”
Nghe cô nói vậy, Giang Nguyệt bực bội lên tiếng, “Vậy bọn mình nên làm gì đây? Bọn mình không thể để mấy người họ tiếp tục bôi xấu cậu như vậy được, cậu nói có đúng không?”
Thi Yến nhanh chóng trả lời “ Đương nhiên là không rồi!”
Nghe thấy câu trả lời nhẹ bẫng như không của Thi Yến, đôi mắt của Hạ Điền Điền đột nhiên sáng rực lên, cô hỏi “ Yến Yến, cậu có cách giải quyết vấn đề này đúng không?”
Thi Yến lắc đầu, thành thành thật thật đáp lại “ Mình không có“.
Nhìn khuôn mặt chìm xuống đáy cốc của 3 người bạn cùng phòng, Thi Yến lên tiếng, “Nhưng bọn mình có thể từ từ cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết. Cho nên, bây giờ bọn mình đi ăn trưa đi!”
Lăng Nộ An “ Yến Yến, chuyện xảy ra như thế này mà cậu vẫn còn tâm trạng để ăn được hả?”
“ Tại sao lại không có tâm trạng để ăn chứ?” Thi Yến hỏi “ Có thực mới vực được đạo mà!”
“ Mình phục cậu rồi. Mình không biết liệu cậu có thực sự bình tĩnh như vậy không nữa, hay là đầu óc cậu có vấn đề rồi. Được rồi, được rồi, đi ăn trước đi,“
Giang Nguyệt nói,rồi cô bắt đầu lục lọi cả cái tủ quần áo của mình để tìm bộ quần áo.
Trên đường đến căn tin, Hạ Điền Điền tiếp tục kéo trở lại chủ đề về diễn đàn, “Nhân tiện, các cậu có biết ai đã viết bài đăng đó không? Những bức ảnh đó không thể chụp trong một ngày được, điều đó có nghĩa là ai đó luôn luôn dõi theo mọi động tĩnh của Yến Yến trong suốt một thời gian. Cô ta định làm gì đây? Điều này thực sự chỉ là xả giận lên Yến Yến thôi ư? “
Giang Nguyệt “ Nhưng Yến Yến ngoài đồ ăn ra cậu ấy còn biết gì nữa chứ. Cậu ấy cũng chả gây thù chuốc oán với ai“.
Lăng Nộ An lý trí hơn một chút “ Yến Yến, cậu nghiêm túc nhớ lại xem. Có phải gần đây cậu vô tình động chạm đến ai đó không?”
“ Mình không biết nữa…”
Dừng lại một lát, Thi Yến tiếp tục nói “…nhưng mình nghĩ mình biết ai là người tạo ra bài viết này”