Phải tốn một lúc sau thì hai tên đang nằm mơ giữa ban ngày Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai mới để ý rằng dường như biểu cảm của Lâm Giang có điều gì đó không đúng cho lắm thì phải. Lo rằng bọn họ đã đùa hơi quá trớn, hai người ngay lập tức giả đò phớt lờ chuyện thú cưng đi rồi chuyển chủ đề.
“Bạn học Lục này, thời tiết hôm nay có vẻ khá đẹp đấy nhỉ.”
“Bạn học Hạ à, thời tiết hôm nay quả nhiên là rất đẹp. Bầu trời trong xanh đẹp đẽ điểm những đám mây trắng muốt.”
Bừng tỉnh từ những suy nghĩ miên man của anh thì việc đầu tiên Lâm Giang làm là liếc sang Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai đang thảo luận về thời tiết với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, sau đó Lâm Giang hướng ánh mắt của anh lên bầu trời không thể xám xịt hơn ở bên ngoài rồi âm thầm chỉ trích: Hai tên ngốc này thật tình!
Ngay lúc đó, anh thực sự rất muốn giả vờ như không quen biết gì với Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai.
Nghĩ vậy, Lâm Giang càng bước đi nhanh hơn trước.
Chỉ một giây sau khi ba người bước vào lớp học thì chuông báo vào lớp cũng vang lên.
Chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, Lâm Giang chỉ nghe giảng năm phút đầu, sau đó anh mở bản sao chép thông tin mới trên máy tính của anh ra rồi bắt đầu đọc chúng một cách kỹ lưỡng.
Trong tài liệu mà anh đang đọc có một mục mà ký tự “T” rất thường xuyên xuất hiện.
Sau một lúc nhìn chằm chằm vào mục ấy, Lâm Giang cuối cùng cũng nhận ra thì ra ánh mắt của anh cứ mải tập trung vào ký tự “T”
T, chữ cái đầu tiên trong tên của Thi Yến.
Từ khi nào mà tên của cô in sâu vào tâm trí của anh đến mức thậm chí chỉ một chữ cái đơn giản cũng có thể khiến anh liên tưởng đến cô như vậy chứ?
Duỗi thẳng ngón tay ra, Lâm Giang gõ nhẹ vào ký tự “T” trên màn hình máy tính. Trong đầu anh chầm chậm trôi dạt về những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua.
Sau màn tắm muộn bằng nước lạnh, Lâm Giang quay lại phòng ngủ của anh và nhìn thấy một bé thú cưng tuyệt thế vô song và độc nhất vô nhị nào đó đã tự mình đạp rơi tấm chăn của cô ấy xuống khỏi giường từ bao giờ,vì thế anh đành bước đến nhặt nó lên rồi dém chăn lại giúp cô.
Dường như do độ ấm trong căn phòng mà gương mặt đang say ngủ của cô có chút ửng đỏ.
Khoảnh khắc trông thấy vẻ mặt ấy của cô, Lâm Giang bỗng cảm thấy có sự thôi thúc mạnh mẽ giống hệt như hôm qua anh đã cảm nhận được tại phòng bệnh của ông nội anh. Anh muốn mãi mãi lưu giữ khoảnh khắc ấy, vì thế-
…
Quay trở về thực tại từ dòng hồi tưởng của anh, Lâm Giang đột nhiên lấy điện thoại của anh ra rồi mở mục Thư viện Ảnh ra.
Chỉ có duy nhất hai hình ảnh được lưu trong điện thoại của anh. Một hình được chụp vào buổi chiều ngày hôm qua, là tấm hình Thi Yến đang nhâm nhi quả táo trong phòng bệnh của ông nội anh. Ánh nắng mặt trời ấm áp trên gương mặt cô càng làm nổi bật vẻ mãn nguyện như thể đang tỏa sáng trên gương mặt cô, hoàn hảo chẳng khác gì một kỳ quan của cuộc sống này.
Tấm hình còn lại là hình chụp dáng vẻ bình yên say ngủ của cô. Hai hàng lông mi dài cong nhẹ lên trên, tựa như đôi cánh của một chú bướm xinh đẹp. Đôi môi màu đỏ tươi có chút mím lại với nhau rồi hơi chu ra phía trước. Trông gương mặt ấy đáng yêu đến mức có thể khiến trái tim của bất kỳ ai cảm thấy ấm áp tới tận tâm can …
…
Tám giờ tối hôm đó, nhóm bốn người chơi Chicken Dinner trong nhóm trò chuyện [Sexy and Frisky] rất đúng giờ mà cùng nhau tập trung tại Miramar.
[111111] của ngày hôm nay không còn khiến người khác phải lo lắng và hay lơ đễnh như [111111] của ngày hôm qua nữa, nhưng nhìn chung thì biểu hiện của anh vẫn không thể đạt đến trình độ cao cấp như thường lệ.
Vào lúc mười giờ rưỡi, [111111] đăng xuất khỏi game.
Ngạc nhiên, Thi Yến liền hỏi, “Tại sao hôm nay ông chủ của mấy huynh rời đi sớm vậy?”
Càng bất ngờ hơn là hai người mà thường ngày rất thích ồn ào nhiều chuyện là Juice và Expert of the Monkeys] lại không trực tiếp trả lời tin nhắn của cô qua chức năng trò chuyện bằng giọng nói như thường lệ. Thay vào đó, [Expert of the Monkeys] gửi cho cô một tin nhắn, [Hôm nay ông chủ không được khỏe. Cậu ấy bị sốt nên vừa mới phải uống thuốc, vì thế hôm nay Juice và huynh sẽ không bật chức năng trò chuyện bằng giọng nói nữa.] Thi Yến nhanh chóng trả lời một câu, “Muội biết rồi” trước khi rơi vào trầm lặng.
Không có chức năng trò chuyện bằng giọng nói, Thi Yến không thể hiểu được Expert và Juice định hành động như thế nào vì thế cuối cùng cô phát hiện ra mình không thể theo kịp nhịp độ của hai người bọn họ. Expert và Juice có thể soạn tin nhắn để hướng dẫn đường đi nước bước cho cô nhưng điều đó lại khiến bọn họ không thể hoàn toàn tập trung vào game được. Chỉ trong một khoảnh khắc lơ đễnh, cả nhóm đã bị xóa sổ.
Khi bọn họ kết thúc game thì đã gần đến mười một giờ đêm vì vậy Thi Yến nói với Expert và Juice rằng hôm nay cô chỉ chơi đến đây thôi.
Mặc dù đã thoát ra khỏi game để đi tắm nhưng cô vẫn không thể ngăn cản bản thân nhớ đến chuyện [111111] đang bị cảm cúm, điều này lại tình cờ khiến cô liên tưởng đến cơn cảm lạnh của Lâm Giang….