Editor: Wave Literature
“Cậu đã thích đàn em bé bỏng rồi rồi?”Thích Thi Yến sao?Tôi thích Thi Yến à?Khi ba dòng chữ ấy ngờ vực lóe lên trong đầu Lâm Giang, cả một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trước mắt anh?????Phải mất một lúc trước khi Lâm Giang cuối cùng cũng xử lý được những gì Hạ Thương Chu vừa nói.
Có gì không ổn với Hạ Thương Chu à? Sao lại tự nhiên nói tôi thích Thi Yến chứ.
Không suy nghĩ quá sâu về điều đó, anh theo bản năng trả lời Hạ Thương Chu “Cậu đang…”Nhưng đang giữa chừng câu nói, Lâm Giang lại đột ngột dừng lại.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng vì một lý do nào đó, bên trong anh cảm thấy có điều gì hơi mông lung, chúng làm cho những câu từ sau đó nghe có vẻ không mấy thuyết phục “…nói nhảm nhí cái gì đó?”
“Tôi làm gì có nói nhảm nhí chứ, mọi thứ tôi nói đều dựa trên sự thật!” Hạ Thương Chu khăng khăng.
Anh ta chỉ vào Lục Bôn Lai, người lúc này đang nằm đọc sách trên giường và nói.
“Ông chủ, nếu cậu không tin tôi, cậu có thể hỏi Lai Lai bé nhỏ đi.
Hỏi cậu ta xem cậu ta có đồng ý với những điều tôi vừa nói không!”Bất ngờ bị lôi kéo vào cuộc xung đột, Lục Bôn Lai suýt nữa đánh rơi cuốn sách trong tay vì sợ hãi.
Cái quái gì vậy….
Nếu cậu muốn tranh luận với ông chủ, thì cứ việc.
Tại sao cậu cũng phải lôi kéo tôi vào chuyện này chứ?Thay vào đó Lục Bôn Lai quyết định rằng anh không hề nghe thấy bất cứ điều gì hết, lựa chọn tập trung vào cuốn sách của mình.”Lai Lai bé nhỏ? Lục Bôn Lai?” Thật xúi quẩy, Hạ Thương Chu lại không có định cho phép Lục Bôn Lai thoát khỏi chiếc móc câu của mình quá dễ dàng.
Cậu ta cứ gọi tên cậu ấy hết lần này đến lần khác và sau khi thấy Lục Bôn Lai hoàn toàn không trả lời, cậu ta thậm chí còn giật mạnh chiếc quần của cậu ấy, suýt nữa kéo chúng xuống.
Lục Bôn Lai gấp gáp bảo vệ tại chỗ chiếc quần của mình trước khi ngồi dậy với biểu cảm bối rối “Có chuyện gì vậy?”Hạ Thương Chu “Lai Lai bé nhỏ, cậu có nghĩ những gì tớ nói hợp lý không?”
“À?” Lục Bôn Lai bối rối chớp mắt.
Có vẻ như anh không hiểu họ đang nói gì.
“Cậu vừa nói gì? Tôi đang đọc tiểu thuyết của tôi, vì vậy không nắm được….”
“Nói dối! Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn thấy cậu lén nhìn trộm tôi và ông chủ nhé!” Hạ Thương Chu không thương tiếc xé toạc lời biện hộ của Lục Bôn Lai.
Lục Bôn Lai vẫn định giả vờ vô tội, nhưng trước khi anh ta có thể nói bất cứ điều gì thì Lâm Giang đã chuyển sang anh một ánh mắt điềm tĩnh và nói “Hãy nói những gì tồn tại trong tâm trí của cậu.”Lục Bôn Lai kín đáo nghiến hàm răng của mình trong giận dữ.
Không còn lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể nuốt vào bụng những lời bào chữa mà mình đã chuẩn bị sẵn trong khi “chào hỏi” nhiều đời tổ tông nhà Hạ Thương Chu.
Cái quái gì vậy! Cậu ta không bao giờ nghĩ về tôi khi những điều tốt đẹp xảy ra, nhưng trong những lúc nghịch cảnh, lại chẳng bao giờ quên kéo tôi xuống cùng….
Lục Bôn Lai nhanh chóng đấu tranh trong tâm trí một lúc trước khi mở miệng với một nữ cười.
Để ngăn ngọn lửa chạm vào mình, cậu ấy cố tình nói những lời vòng vo hết mức có thể, “Mỗi người đàn ông đều duy nhất và khác biệt.
Lấy tôi làm ví dụ, sau khi tìm thấy vị hôn thê của mình, tôi chưa bao giờ nhắn tin riêng với bất kỳ cô gái nào khác, và “những cô gái khác đó” bao gồm cả Yến muội.
Tất nhiên, tôi vẫn cố gắng chăm sóc muội ấy trong trò chơi.
Nhưng tôi làm điều đó chỉ vì tình bạn; không có một cảm xúc gì khác khi chơi ở đây, do đó tôi nghĩ vị hôn thê của tôi có thể thấu hiểu….”Một giây sau khi Lục Bôn Lai nói xong, Hạ Thương Chu lập tức nói thêm vào “Vậy ông chủ à, vì cậu đã có đàn em bé bỏng rồi, cậu nên học từ Lai Lai bé nhỏ đi.
Cậu không nên có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào với Yến muội của tôi!”
“Ông chủ, cậu đã cướp mất nữ thần của tôi, vì vậy đừng cướp Yến muội khỏi tôi nữa!”Nữ thần của tôi?Một nếp nhăn sâu xuất hiện trên trán Lâm Giang.
Cảm nhận được không khí nguy hiểm, Hạ Thương Chu lập tức thay đổi lời nói “Xin lỗi, tôi đã nói sai.
Ý của tôi là ông chủ đó, vì cậu đã cướp đi ma ma của tôi rồi, cũng đừng cướp Yến muội khỏi tôi nữa!”