Ba người đi được nửa đường thì điện thoại của Lâm Giang đột nhiên rung chuông. Là tài xế của anh gọi tới. “Thiếu gia, tôi quên nói với thiếu gia chuyện này. Thi tiểu thư có nhắc đến chuyện chiều nay cô ấy sẽ đến bệnh viện để thăm Lâm lão gia…”
“Nếu cô ấy muốn đến thăm ông nội thì cứ để…” Lâm Giang thờ ơ trả lời, không biết tài xế nhà anh hôm nay bị gì mà đến cả chuyện này cũng thông báo cho anh nữa. Tại sao lại gọi điện thông báo cho anh chuyện Thi Yến muốn đến thăm ông nội hắn chứ?
Vừa nghĩ anh vừa bỏ chiếc điện thoại đang đặt bên tai anh xuống rồi định cúp máy.
Nhưng chỉ vừa đưa tay xuống đến ngang cổ thì đột nhiên Lâm Giang đứng hình tại chỗ như thể vừa bị vị cao nhân điểm huyệt..
Thấy Lâm Giang bất ngờ dừng lại ngay giữa lối đi thì Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai cũng bối rối dừng bước theo rồi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi vấn.
“Ông chủ, chuyện gì vậy?”
“Trông anh có vẻ thực sự nghiêm trọng đấy, là ai gọi vậy?”
Phớt lờ bộ đôi đang bày ra dáng vẻ hóng hớt kia, Lâm Giang đưa lại điện thoại của anh lên tai, giọng nói không còn vẻ thờ ơ như mới chỉ vài giây trước nữa, “Sao anh không thông báo chuyện chiều nay cô ấy muốn đến thăm ông nội cho tôi sớm hơn chứ?”
Trước khi người tài xế kịp lên tiếng thanh minh cho bản thân thì Lâm Giang đã tiếp tục nói tiếp một tràng dài, “Không phải tối qua anh nói với tôi là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi hay sao?
Đây là sắp xếp ổn thỏa mà anh nói đấy hả?”
Lâm Giang vừa gay gắt chỉ trích người tài xế vừa bắt đầu quay ngược về phía cổng trường.
Lục Bôn Lai: “Ông chủ, cậu nhầm đường rồi! Phòng học ở hướng này cơ mà…”
Hạ Thương Chu: “Ông chủ, chúng ta chỉ còn một phút trước khi vào tiết của Đại ma vương thôi đấy! Kể cả ông ta có thích cậu đến thế nào thì nếu cậu dám trốn tiết của ông ta mà không có cái cớ nào hợp lý một chút, cậu cũng sẽ bị dìm chết bởi mớ câu hỏi hóc búa của ông ta vào buổi sau thôi…”
Tôi mà nghe lời các cậu thì mới thực sự đi nhầm đường ấy!
Đại Ma Vương thì sao chứ, kể cả hôm nay có là tiết của Nữ Tu Viện Trưởng thì tôi cũng phải trốn được bằng bất cứ giá nào…
Không thèm để ý tới phản ứng hoang mang tột độ của hai người phía sau, Lâm Giang dứt khoát cúp máy rồi vội vàng bước càng nhanh hơn.
Chỉ sau vài bước chân, Lâm Giang chuyển từ đi bộ nhanh sang chạy nước rút.
…
Trên cả quãng đường tới bệnh viện, Lâm Giang không ngừng yêu cầu tài xế taxi tăng tốc. Đến nơi, anh vội vàng đưa vài tờ tiền giấy cho tài xế rồi lại tiếp tục công cuộc chạy nước rút khi nãy của mình mà không màng tới chuyện chờ nhận lại tiền thối.
Có rất nhiều người đang xếp thành hàng dài chờ vào thang máy, Lâm Giang rất kiên nhẫn đứng chờ khoảng 10 giây trước khi dứt khoát lựa chọn dùng thang thoát hiểm ở bên cạnh để đi lên. Mỗi bước chân của anh đều là hai bậc cùng một lúc, dường như Lâm Giang muốn tạo nên kỳ tích leo bộ 10 tầng chỉ trong một lần.
Khi cuối cùng cũng có thể đặt chân ra khỏi thang thoát hiểm thì Lâm Giang ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng Thi Yến đang rất điềm tĩnh đi về phía phòng bệnh của ông nội anh.
May mà cô ấy cũng chỉ vừa mới đến đây thôi…
Không dám dành thêm một giây nào để ổn định lại hơi thở gấp gáp của mình thì Lâm Giang đã lao thẳng về phía phòng bệnh của ông nội anh.
Chỉ một giây sau khi Thi Yến nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại và Lâm Giang xô mạnh cánh cửa đáng thương kia ra để xông vào phòng, tiếng cửa chát chúa va đập khiến những người đang ở trong phòng bị dọa đến hoảng sợ, ai nấy đều bị giật mình tiếng động ấy mà quay ra nhìn anh đầy hoang mang.
Dì Xuân là người đầu tiên kịp thời định thần lại, “Thiếu gia, có chuyện gì vậy? Trông cậu ướt đẫm mồ hôi kìa!”
Vẫn đang trong trạng thái thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng kịp thời đến được đây, Lâm Giang chỉ đứng bất động tại chỗ, cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập của mình.
Trong khi đó, trên chiếc giường bệnh đã được dựng cao phần tựa lưng lên, Lâm lão gia đang rất thư thái nhâm nhi một tách trà thì đột nhiên hai vị khách không mời này đột ngột xuất hiện và ngay lập tức phá hỏng không gian yên tĩnh vốn có của ông. Ông khó hiểu nhìn qua Thi Yến, người đến mà không hề báo trước về cuộc thăm hỏi này rồi lại dời ánh nhìn sang Lâm Giang, người cũng bất chợt ghé qua mà không một lời thông báo. Chỉ mất khoảng một giây sau, Lâm lão gia rất tức thời mà ngay lập tức điều chỉnh biểu cảm thư thái trên mặt mình thành một người đang ốm yếu vì bệnh nặng, không quên thêm cả một giọng nói cũng yếu ớt không kém rồi mới quay sang nói với dì Xuân, “Cái tách này sao mà nặng thế hả, lấy cho ta cái khác đi.”
Dì Xuân hiểu ý, nhanh chóng làm theo lời sai bảo của ông Lâm.
Lâm lão gia “chật vật” mãi mới uống được hai ngụm trà trước khi nói, “Dì Xuân, ta cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, giúp ta điều chỉnh một chút, ta muốn nghỉ ngơi.”
Dì Xuân theo đúng lời hướng dẫn rất chi tiết của ông Lâm mà làm theo.
Khi cuối cùng cũng có thể tìm được tư thế thoải mái trên giường bệnh,Ông Lâmlúc này mới nhìn sang Lâm Giang thêm lần nữa rồi hỏi, “Không phải giờ này cháu nên ở trong lớp học à?”