Editor: Wave Literature
Cô là Thi Yến mà; bất cứ điều gì cũng đều làm cô hài lòng cả.
Lâm Giang đáp lại: “Chắc chắn rồi.”
Dừng một lúc, anh nói thêm, “Nhớ chụp ảnh con đường đối diện và gửi cho tôi đấy!”
Thi Yến: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Cúp máy được ba mươi giây, cô liền gửi ngay cho anh bức ảnh.
Chạm mấy cái vào màn hình để phóng to bức ảnh, Lâm Giang nhận ra tâm điểm của nó chính là một nhà hàng.
“...” Em không đùa đấy chứ, trong con mắt của một kẻ háu ăn chỉ có toàn đồ ăn vậy thôi sao? Nếu mình mà gắn đồ ăn khắp người, chắc Thi Yến sẽ nhìn mình thèm thuồng lắm nhỉ?
Vừa nghĩ, Lâm Giang vừa phóng to bức ảnh hơn nữa, và cuối cùng anh đã nhìn thấy một tòa cao ốc nổi bật - nơi giúp anh xác định gần đúng vị trí hiện tại của Thi Yến.
Để đến được chỗ Thi Yến, Lâm Giang phải đi ngang qua trường. Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, Lâm Giang quyết định gọi tài xế của nhà mình và hướng dẫn anh ta lái xe đến trường để đón anh.
...
Hôm đó là chủ nhật, cũng may Thi Yến không ở chỗ đông người nên con đường đến chỗ cô khá thoáng, không bị tắc nghẽn. Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Giang đã đến được chi nhánh Nhất Điểm Điểm, nơi Thi Yến đã nói trước đó.
Trước khi dừng xe, anh nhanh mắt liếc ra ngoài cửa sổ và bắt gặp bóng dáng Thi Yến.
Cô vẫn đang xếp hàng để mua trà sữa, và chỉ còn một người nữa là đến lượt cô.
Lâm Giang đỗ xe bên lề đường. Trước khi bước xuống xe, anh với tay mang theo chiếc điện thoại rồi đi về phía Thi Yến.
Trong một thoáng, anh đã đến bên cạnh cô và được nghe giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào của cô, “Hai cốc trà sữa matcha kem mặn.”
Nhân viên thu ngân nhanh chóng lên đơn cho Thi Yến rồi nói: “Của chị là 40 nhân dân tệ ạ.”
“Vâng...” Thi Yến vừa trả lời vừa chuẩn bị rút ví ra.
Nhưng cô chưa kịp rút ra thì Lâm Giang đã nhanh tay rút sẵn trong túi ra tờ một trăm nhân dân tệ và đưa cho nhân viên thu ngân, “Thanh toán bằng tiền của tôi đi.”
Chưa kịp định thần, Thi Yến quay đầu về phía Lâm Giang, phản ứng “Nhưng chúng ta đã thỏa thuận là tôi sẽ đãi anh trà sữa rồi cơ mà...”
“Được rồi...” Lâm Giang vừa đáp vừa nhận tiền lẻ và hóa đơn từ nhân viên thu ngân rồi đi đến quầy thu gom.
Thi Yến đi theo sau anh.
Dù gì cũng chỉ là 40 nhân dân tệ nên Thi Yến quyết định không giằng co với Lâm Giang nữa. Tuy nhiên, cô vẫn không quên nói lời cảm ơn anh.
Lâm Giang không đáp lại lời cảm ơn nhưng sự thật vẫn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của cô và cẩn thận dò xét từng cử chỉ trên đó.
Thi Yến trông vẫn không khác mọi ngày. Cũng khuôn mặt mộc ít trang điểm và đôi mắt sáng long lanh ấy.
Nhưng nếu có ai để ý kĩ hơn sẽ thấy sự thất vọng hiện rõ giữa đôi lông mày của cô.
Rốt cuộc thì cô vẫn đang buồn nhiều về chuyện xảy ra với Lương Mạc.
Nhưng đó chỉ là hy vọng... Nói thì dễ, nhưng làm thì lúc nào cũng khó. Ai cũng cho rằng đối phó với sự phản bội thì phải kịp thời và dứt khoát, nhưng khi thực sự biến nó thành hành động mới biết mấy ai đối phó mà thực sự không đau lòng đây?
Có một số ký ức chỉ có thể hao mòn theo thời gian...
Đợi được một lúc thì đồ uống cũng đến.
Lâm Giang đón lấy hai cốc trà sữa rồi dẫn Thi Yến ra xe.
Chờ Thi Yến thắt dây an toàn xong xuôi, Lâm Giang mới lấy ra một cốc, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô, đồng thời nói thêm: “Em có muốn ăn gì không?”
Nhận lấy cốc trà sữa, Thi Yến nói lời cảm ơn rồi không quên trả lời câu hỏi: “Anh thích ăn gì nào?”
Lâm Giang: “Tôi thì thứ gì cũng được hết.”
Rồi anh dừng lại một lúc và nói thêm, “Em là người chiêu đãi mà, tôi sẽ nghe theo ý của em.”
“Được rồi...” Vừa cắn ống hút và nhấm nháp cốc trà sữa, Thi Yến vừa nhanh chóng rút điện thoại ra để tìm một số địa chỉ trên mạng. Một lúc sau, cô quay sang anh và hỏi: “Chúng ta ăn món Tứ Xuyên nhé?”