Editor: Wave Literature
Thi Yến muốn gửi lời cảm ơn đến Lâm Giang, nhưng những ngón tay của cô đang run lên bần bật, không thể nào gõ tin nhắn được. Thi Yến cố gắng hít thở sâu, hết lần này đến lần khác. Phải cố gắng lắm cô mới có thể trấn tĩnh trái tim mình và di chuyển những ngón tay để gõ: [Cảm ơn anh rất nhiều, Lâm Giang.]
Câu trả lời của Lâm Giang có tiến bộ hơn những lần trước đó, lần này nó bao gồm thêm một vài từ nữa: [Cô không cần phải cảm ơn tôi, đây hoàn toàn là việc tôi nên làm.]
Có đúng không khi anh ta làm điều này?
Mình nên làm thế nào cho phải khi anh ấy an ủi mình trong lúc mình đang cảm thấy thất vọng bây giờ?
Thi Yến nhíu mày, cô chưa kịp hỏi anh về điều đó thì một tin nhắn khác từ anh lại đến: [Chúng ta là bạn bè mà.]
Điều này có nghĩa là...Lâm Giang nghĩ mình chỉ đơn thuần là một người bạn của anh ấy thôi sao ư?
Thi Yến chưa bao giờ có ấn tượng tốt về Lâm Giang, cô cảm nhận được rằng anh luôn khinh thường người khác và lúc nào cũng cho mình là người tài giỏi. Nhưng cũng nhờ những lần tiếp xúc gần đây giữa họ, cô mới nhận ra rằng anh không phải là người đàn ông quá tệ. Chẳng hạn như là trong những lần đi ăn cùng nhau, anh luôn là người đãi cô những món đắt tiền.
Ngay cả khi hôn ước giữa họ sắp bị hủy bỏ, thì việc trở thành bạn bè cũng không tệ lắm.
Bên cạnh đó, việc kết bạn mới chính là một niềm vui.
Với suy nghĩ như vậy, đôi mắt của Thi Yến ngước lên, cô thản nhiên trả lời lại tin nhắn: [Ban đầu, tôi thừa nhận mình thực sự buồn vì đã mất đi một người bạn mà tôi luôn tin tưởng, nhưng bây giờ thì khác, tôi không còn buồn nữa bởi vì tôi đã có được một người bạn mới.]
Chưa để cho Lâm Giang có cơ hội trả lời tin nhắn, Thi Yến vội vàng gõ một tin nhắn mới: [Nhân tiện đây, tôi muốn nói rằng cách an ủi mọi người của anh thực sự rất kỳ lạ. Anh phá vỡ một chai thủy tinh và nói rằng “một khi nước bị đổ, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ“. Nếu là bất cứ ai khác không phải tôi, tôi chắc chắn họ sẽ không bao giờ đoán được anh đang nói gì.Thật may cho anh là tôi khá thông minh đấy!]
...
Nhận được hai đoạn tin nhắn khá dài của Thi Yến, Lâm Giang đọc từng chữ một, có vẻ rất nghiêm túc, sau đó anh suy tư về những gì Thi Yến đã gửi gắm cho anh.
Làm gì có ai trên thế giới này tự ca ngợi mình là thông minh bao giờ? Tốt thôi, Thi Yến thực sự khá thông minh khi chỉ nhìn qua gợi ý của mình, cô ấy đã hiểu tất cả những tâm tư tình cảm mình dành cho cô ấy.
Nhưng... tại sao cô ấy chỉ quan tâm đến gợi ý về cái chai thủy tinh vỡ chứ không phải là vết cắt trên áo chứ?
Có lẽ nào cô ấy không cảm nhận được rằng việc cắt áo khoác lại là một gợi ý khác hay sao chứ?
Anh đã cố ý nhắc đến sự cố đó từ khi họ còn là những đứa trẻ, anh đã trút cơn thịnh nộ của mình lên cô sau khi biết rằng ông nội anh đã đính hôn với cô như thé nào. Anh đã nói rất nhiều từ tổn thương...
Điều mà anh cố nói ở đây là trong khi hành động của Lương Mạc không thể tha thứ được trong khì anh lại khác. Thông qua vài mũi khâu ở đây và đó, hành động của anh vẫn được tha thứ.
Lâm Giang suy nghĩ một lát rồi mới vòng vo hỏi: [Ngoài ra, em còn muốn nói thêm gì nữa không?]
Hình như Thi Yến đang cầm điện thoại trên tay nên cô trả lời ngay lập tức: [ Được làm bạn với anh thực sự tôi rất vui.]
Có ai trên thế giới này lại muốn nghe những lời đó cơ chứ… Thực ra thì anh không có ý định làm bạn với cô. Tin nhắn “Điều đó chỉ đúng với tôi khi làm như vậy” của anh trước đó chỉ là, cái cớ để anh xử lý tình huống khó xử giữa anh và cô mà thôi...
Lâm Giang hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn gõ một lần nữa: [Còn điều gì khác ngoài điều này không?]
Thi Yến: [Hai anh bạn cùng phòng của anh hát rất hay đấy!]
Nhận được tin nhắn như vậy, Lâm Giang lập tức ngẩng đầu lên và liếc nhìn hai người bạn của mình đang ngủ say.
Lại lấy một hơi thật sâu, Lâm Giang vẫn kiên trì, anh chưa muốn từ bỏ, anh tiếp tục gửi tin nhắn: [Thực sự không còn gì nữa ư?]
Thi Yến: [Không còn gì khác.]
Có lẽ vì vậy mà cô ấy thực sự không nhận ra một gợi ý khác của mình hay sao?
Khi ý nghĩ này vừa chợt lóe lên trong đầu Lâm Giang, một tin nhắn khác từ Thi Yến cũng đồng thời đến: [Nhưng...]
Nhận được dòng tin nhắn từ Thi Yến, một tia hy vọng bắt đầu le lói trong trái tim anh, Lâm Giang nín thở hồi hộp chờ đợi.
Cỡ mười giây sau, Thi Yến đã phản hồi: [Nước khoáng đổ hết ra ngoài thật là tiếc quá đi mất!]