Editor: Wave Literature
Không quá lâu, cô quay lại với bên tay một chiếc túi và bên tay còn lại là những bông hoa tươi.
Lâm Giang đang nói chuyện với Hạ Thương Chu và Thi Yến quay trở lại phòng khách. Anh nhìn qua cô nhưng không chú ý nhiều đến hành động này.
Ngược lại, Lâm Tâm Ý có chút lo lắng về việc liệu người hầu có biết cách sắp xếp mọi thứ của cô hay không. Cô không thể một mình mang vác chúng nên cô vẫn luôn đứng ở phía trên để giám sát bọn họ.
Sau khi quay lại căn nhà, Thi Yến không chạy đi tìm Lâm Tâm Ý. Mà cô đặt vật đã để quên trong xe ô tô lên bàn uống trà trước khi ngồi vào chỗ của mình. Sau đó, cầm lấy chiếc đĩa, cô tiếp tục ăn trái cây mà người hầu mang lên cho bọn họ.
Trên cầu thang, vì Lâm Tâm Ý chưa đóng cửa phòng ngủ nên mọi người trong phòng khách mơ hồ nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng nhưng quả quyết của cô.
“Nếu cô đặt cái này ở đây thì cô định đặt cái đó vào đâu hả? Cô đã từng học qua khóa thẩm mỹ nào trước đây chưa vậy? Để đỏ sáng và xanh sáng cùng nhau là công thức tuyệt hảo của sự xấu xí đấy, mấy cô không biết sao?”
“Nếu cô không để vừa những thỏi son môi này trong bàn trang điểm sao cô nghĩ những cái khác được vậy? Nếu tôi nhớ không sai thì trước đây tôi đã mua khá nhiều những hộp đựng đồ. Người hầu để nó trong phòng kho dưới lòng đất. Mang một vài hộp lên đây và nó sẽ tiết kiệm được không gian đấy…”
“Được rồi, cái này rồi sẽ ổn thôi…”
Trong phòng khách, môi của Hạ Thương Chu chưa bao giờ ngừng chuyển động, giọng nói của anh ấy không vang to như Lâm Tâm Ý. “Ông chủ, chị của cậu chắc chắn là một người phụ nữ đặc biệt. Thực sự chị ấy đã tay không đánh bại một đám đàn ông! Điều này thực sự đã làm tôi sáng mắt!”
“Ông chủ, tôi nghĩ chị gái của cậu còn đáng sợ hơn cậu nữa. Tôi nghĩ tôi bắt đầu trở thành một tên ngốc rồi, “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” 1
“Ông chủ, nói cho tôi biết sự thật đi. Cậu lớn lên dưới sự bảo vệ của chị gái cậu đúng không? Hoặc có thể chị ấy đã đánh bại cậu rất nhiều lần phải không? Tôi biết rồi, tôi bắt đầu thông cảm cho cậu một chút rồi. Cuộc sống hẳn là đã rất khó khăn với cậu, ông chủ à…”
Thi Yến đang ăn dĩa trái cây và cô nghe thấy câu nói của Hạ Thương Chu. Cô không nhịn được tò mò đưa mắt nhìn Lâm Giang.
Chú ý cái nhìn của Thi Yến, Lâm Giang vẫn đang liên tục giữ im lặng – cuối cùng cũng nói với Hạ Thương Chu, “Cậu đùa tôi à? Tôi mà cần chị ta bảo vệ sao? Tôi sẽ làm rõ việc này, dù cho chị ta có bề ngoài mạnh mẽ nhưng những kỹ năng đó của chị ta chỉ đủ giải quyết được những chuyện cỏn con mà thôi. Đấu với tôi ư, ha ha…”
Thi Yến cho một quả cherry vào miệng và nhìn Lâm Giang, rõ ràng sự không tin hiện lên trong đáy mắt của cô.
Hạ Thương Chu cũng đánh giá Lâm Giang từ đầu đến chân và nghi ngờ, anh ấy đáp lại, “Ông chủ à, đúng là không có giới hạn về việc khoác lác mà…”
Giới hạn cái đầu cậu ấy, tôi chỉ đang nói ra sự thật mà thôi!
Nhưng vấn đề là Hạ Thương Chu lại nghi ngờ anh, cái biểu cảm của Yến ngốc là ý gì vậy hả? Anh buộc phải thế vì anh còn phải bảo vệ cô nữa!
Lâm Giang chẳng buồn tranh luận với anh ta nên anh chỉ đơn thuần nói, “Các người hãy đợi đấy. Nhìn tôi sẽ hạ gục chị ta khi chị ta xuống như thế nào…”
“Hạ gục ai cơ? Để tao làm cho, để tao cho…” Lâm Tâm Ý đi đến nửa cầu thang thì cô mơ hồ nghe thấy một nửa câu nói cuối cùng của Lâm Giang và ngay lập tức cô phấn khích lao xuống phòng khách.
Cô nhìn thấy Thi Yến đầu tiên nhưng cô nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ đó, nếu Lâm Giang dám đánh Yến Yến của cô thì cô sẽ cầm chảo đập chết nó. Tiếp theo, cô nhìn sang Lâm Giang nhưng cô nhanh chóng lắc đầu. Sau cùng, người hạ gục nó là ai? Người cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tầm mắt của cô nhìn xuống Hạ Thương Chu và nói, “…Người chỉ đường, chúng ta đang nói về việc hạ gục cậu à? Đến đây nào-”
“Không không không, chị đại Lâm! Chị hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại! Ông chủ của chúng em nói sẽ hạ gục chị--” Ngay lập tức Hạ Thương Chu nhảy lên và chạy trốn, không quên giải thích tình cảnh anh ta lâm vào.
“Hóa ra là vậy…” Lâm Tâm Ý rút chân chuẩn bị chạm đến bụng của Hạ Thương Chu và quay sang nhìn Lâm Giang. Một giây sau, cô cũng ngồi xuống sofa và nói, “…Nhìn thấy mày bị ăn đòn túi bụi hôm nay nhiều quá nên hôm nay tao tha cho mày đấy!”