Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 186: Chương 186: Lần đầu tiên chạm vào cơ thể đàn ông (2)




Editor: Wave Literature

Ngay sau đó, cô cẩn thận xoa bóp dit da jow lên những vết bầm trên người anh.

Tay của cô mềm mại và mọi chuyển động của cô đều rất nhẹ nhàng. Khi cô chạm vào vết bầm chỉ hơi nhói một chút, cái mà Lâm Giang cảm nhận được nhiều hơn đó là cảm giác tê tê gợi đến cú giật điện nhẹ.

Lâm Giang cảm thấy cổ họng anh co thắt và cơ thể dần mất kiểm soát mà căng lại.

Thấy phản ứng bất thường của anh thì ngay lập tức Thi Yến sợ hãi dừng động tác, “Em làm đau anh sao?”

Nhưng lúc này thì tâm trí của Lâm Giang hoàn toàn bị chế ngự bởi đôi bàn tay nhỏ nhắn di chuyển nhẹ nhàng đằng sau lưng anh. Anh im lặng một lát khi lắc đầu, “Không…”

“Ồ…” Thi Yến đáp lại. Tuy nhiên, cô suy nghĩ trong lòng là có thể Lâm Giang đang cố kìm nén, không dám thừa nhận cơn đau vì như vậy anh ấy có thể bảo vệ sự tự tôn của một người đàn ông trước mặt cô. Do đó, bàn tay cô thậm chí còn nhẹ nhàng hơn lúc đầu.

Và với Lâm Giang thì cử động hiện giờ của cô còn giày vò anh hơn.

Nhưng giữa việc chịu “nỗi đau” và “sự giày vò” thì môi anh lại chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.

Lưng của anh đối diện cô nên cô không thể nhìn thấy nét mặt của anh. Nhưng anh vẫn không nhịn được chôn mặt vào trong gối. Trong lúc đó, vệt đỏ chầm chậm lan dần trên đôi tai trắng noãn của anh.

Mùi thuốc dit da jow tỏa ra khắp phòng. Chỉ trừ âm thanh là lời cô hỏi “Có đau không” và “Anh ổn không?” cùng lời anh trả lời “Không đau” và “ổn mà”, chứ không còn thêm bất cứ thanh âm nào khác vang lên trong phòng.

Sau đó, Thi Yến nhẹ nhàng nói, “Được rồi, em bôi xong rồi.” Cô tránh ra khỏi cơ thể của Lâm Giang và đi vào phòng tắm.

Lâm Giang dường như lấy lại được hơi thở của mình, im lặng một lát rồi cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cảm giác “giày vò” không thể diễn tả thành lời mà anh đã trải qua. Anh thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là ngạc nhiên Lâm Tâm Ý chuẩn bị cho mình à?

Nó cũng không tệ chút nào...Nó không rẻ nhưng mình cảm thấy xứng đáng đồng tiền bát gạo đấ y...

Với suy nghĩ đó trong đầu thì Lâm Giang không nhịn được nhớ lại cảm giác bàn tay của Thi Yến đi chuyển trên lưng anh và khóe môi anh dần khẽ nâng lên một lần nữa.

Ngay lúc này, Thi Yến từ phòng tắm bước ra. Cô nhớ đến tấm ga trải giường bị dơ khi cô xoa thuốc dit da jow lên lưng của Lâm Giang nên cô hỏi, “À, chị Tâm Ý vô tình làm đổ quá nhiều dit da jow lên người anh và nó bị dây ra khắp giường rồi. Em sẽ giúp anh đổi ga trải giường khác nhé?“.

Khi nghe thấy giọng nói của Thi Yến thì ngay lập tức Lâm Giang giơ tay che miệng. Anh thu hồi lại nụ cười của mình và anh dịu dàng trả lời, “Được.”

Sau đó anh dừng lại một chút trước khi nói thêm, “Chiếc ga giường nằm trong phòng thay đồ của tôi đấy.”

Thi Yến đáp lại “Okay” và đi về phía phòng thay đồ. Cô ôm ra một tấm ga giường mới tinh tươm.

Thi Yến đến góc giường và Lâm Giang nỗ lực đứng dậy để cô có thể thay ga trải giường. Nhưng ngay khi chuyển động thì anh bỗng đông cứng tại chỗ.

Anh không để ý khi mình nằm xuống nhưng khi anh đứng lên thì anh nhận ra cơ thể mình thực sự có phản ứng...

Ngay lập tức Lâm Giang nhắm mắt lại và cố gắng giảm lửa bên trong cơ thể xuống.

Trong khi đó nhìn thấy Lâm Giang đột nhiên không cử động thì Thi Yến nghĩ cơn đau bất ngờ có thể khiến anh không cử động. Cô ném tấm ga trải giường mới trên ghế so pha và đi đến chỗ của anh. “Anh vẫn còn đau à? Để em giúp anh.”

Vừa nói Thi Yến cũng đưa tay ra phía trước để nâng cánh tay của Lâm Giang.

Ngược lại, Lâm Giang chỉ mới kìm nén một chút nhiệt hỏa trong người xuống thì đột nhiên Thi Yến chạm vào anh. Trong một khoảnh khắc, cô như đổ thêm dầu vào lửa, khiến phản ứng của anh càng mạnh hơn nữa.

Theo phản xạ, Lâm Giang xua tay và muốn tránh khỏi cánh tay của Thi Yến. Nhưng trong lúc lo lắng anh đã lỡ dùng quá nhiều lực và đẩy Thi Yến ngã về sau. Sợ cô sẽ ngã xuống đất nên nhanh chóng anh túm lấy tay cô, kéo cô lại và giây tiếp theo thì cơ thể cô rơi vào vòng ôm của anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.