Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 224: Chương 224: Một trăm điểm cho Thi Yến, không điểm nào cho Lâm Giang (2)




Editor: Wave Literature

Thi Yến đang xem đến video thứ tư thì cô bất ngờ nhận được tin nhắn từ Lương Mạc [Yến Yến bé nhỏ, khoảng mười phút nữa tớ sẽ đến trước cổng trường cậu, vì vậy giờ cậu có thể chuẩn bị được rồi. Hẹn gặp lại cậu sớm nhé!]

Thi Yến nhanh chóng bỏ qua video và trả lời: [Được rồi.]

Lương Mạc nhanh chóng gửi lại cho cô một biểu tượng cảm xúc “moa“.

Thi Yến chỉ nhìn mà không đáp, cô quay lại tiếp tục xem video.

Khi cô xem xong trận đấu, đồng hồ đã trôi qua tám phút.

Sau khi kiểm tra điện thoại mình đã được sạc đầy pin, cô mới leo ra khỏi giường và thay quần áo. Cô soát lại một lượt để chắc chắn mình không quên gì, rồi mới thong thả đi giày và rời phòng ký túc xá.

Khi Thi Yến bước đến cổng trường, vẫn chưa thấy bóng dáng Lương Mạc đâu.

Dù mặt trời đã dần khuất về phía tây, nhưng hơi nóng từ ánh dương tà vẫn còn chút gắt, Thi Yến thấy tốt hơn hết là nên tìm một bóng râm để đứng chờ.

Cô đứng đó tầm nửa phút, rồi như chợt nhớ điều gì đó, cô rút điện thoại ra.

Nhấn một vài nút trên màn hình, cô gọi vào số Giang Nguyệt và báo hôm nay cô sẽ ra ngoài ăn với một người bạn, vì vậy không thể ăn tối với cả phòng được. Im lặng một lúc, cô bắt đầu tán gẫu với Giang Nguyệt trong hồi lâu. Khi cô vừa định cúp máy thì một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi đột nhiên trở đến trước mắt cô. Cửa kính hạ xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú của Lương Mạc, “Yến Yến, lên xe đi.”

Thi Yến gật đầu ra hiệu đã biết với Lương Mạc, cô quay sang điện thoại nói với Giang Nguyệt, “Tớ cúp máy nhé”, rồi cất điện thoại. Sau đó, cô mở cửa xe và im lặng bước vào.

Trong khi Thi Yến đang thắt dây an toàn, Lương Mạc quay sang hỏi với nụ cười vui vẻ trên môi, “Cậu mới nói chuyện với ai à?”

Thi Yến đáp: “Một người bạn cùng phòng thôi. Tớ chỉ báo sẽ không ăn tối với họ thôi.”

Lương Mạc chỉ đáp “Ồ” rồi lái xe đi. Sau một hồi lâu im lặng, cô bắt đầu lên tiếng, “Tớ đã đến Nhật một khoảng thời gian trước, đó là lý do tớ không đi ra ngoài với cậu được…”

Thi Yến: “Ồ? Cậu đi Nhật từ khi nào?”

Lương Mạc ngập ngừng: “Mới đây thôi, tuần trước…”

Cuối tuần trước…Tuần trước là sinh nhật của cô. Nhưng khi cô đi cùng Lâm Giang để tìm quà cho chị Tâm Ý, cô đã thấy Lương Mạc ở khu mua sắm W…

Thi Yến còn chẳng muốn vạch trần lời nói dối của Lương Mạc. Thay vào đó, cô chỉ hỏi: “Vậy cậu có mua được gì hay ho ở Nhật không? Có mang món gì ngon ngon về không?”

“Tớ biết ngay cậu sẽ hỏi thế mà!” Lương Mạc thốt lên với giọng điệu vui vẻ, cô chỉ vào cái túi xinh xắn đặt dưới chân Thi Yến. “Đây nè, tớ đã mua cho cậu đấy.”

Đôi mắt của Thi Yến cong lên với vẻ thích thú, cô nói: “Cảm ơn cậu” rồi xé ngay một gói đồ ăn.

Liếc nhìn cô gái bên cạnh đang bận nhét thức ăn vào miệng, Lương Mạc dò hỏi, “Yến Yến, trong hai tuần tớ ở Nhật, cậu có làm gì mới không?”

“Cũng không có gì nhiều” Thi Yến vừa trả lời vừa nuốt thức ăn.”…Chỉ đi học thôi.”

Lương Mạc: “Vậy thì… giữa cậu và anh Giang như thế nào rồi? Bây giờ mối quan hệ của hai người đã tốt lên chút nào chưa?”

Đôi tay đang bận rộn của Thi Yến đột nhiên khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã lấy lại giọng điệu tự nhiên như trước, khẽ lắc đầu, cô trả lời: “Không hẳn đâu. Mọi thứ vẫn như thế. Nhưng vì chị Tâm Ý mới về gần đây nên tớ có gặp anh ấy một lần.”

Lương Mạc: “Tớ cũng mới gặp chị Tâm Ý vào ngày hôm qua. Dì Lâm cũng đã về.”

Dì Lâm trong lời nói của Lương Mạc là mẹ của Lâm Tâm Ý. Thi Yến chỉ đáp “Tớ biết rồi” rồi im lặng.

Dường như Lương Mạc cũng không muốn nói về chủ đề này nữa. Không lâu sau, hai người đã chuyển câu chuyện sang một chủ đề khác.

Như lúc họ quyết định qua điện thoại, sau khi dùng bữa tối, Lương Mạc lại lái xe đưa Thi Yến đến quán bar mới khai trương ở Sanlitun.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.