Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em

Chương 170: Chương 170: Nếu chúng ta làm tròn chiều cao của em thì em sẽ có kích thước tương đương với anh, cao hai mét (2)




Editor: Wave Literature

Hai người họ đến được nhà hàng Hương Vị Gia Đình. Và vì có Lâm Giang đi cùng với mình nên Thi Yến “vung tay” chọn chỗ ngồi.

Người phục vụ nhanh chóng đưa cho họ thực đơn, nhưng Lâm Giang không nhận nó. Thay vào đó, anh ra hiệu cho Thi Yến chọn món ăn.

Thi Yến đã ăn ở đây nhiều lần, vì thế cô không mất quá nhiều thời gian để chọn món.

Tất nhiên, vì là người mời, nên cô cảm thấy cần phải thể hiện sự chân thành của mình. Vì vậy, cô đặc biệt chọn loại tôm càng lớn mà cô thậm chí không thể thường xuyên mua cho mình.

Sau khi Thi Yến chọn món xong, người phục vụ xác nhận một lần nữa, “Xác nhận thực đơn của quý khách như sau, một phần tôm cay lớn, một phần Tôm hùm 13 vị size lớn, một phần Tôm sú nướng lớn, một đĩa Sò điệp nướng và một đĩa xiên hải sản nướng…”

Thi Yến gật đầu, chuẩn bị trả lời “Đúng vậy“. Nhưng trước khi những lời đó có thể rời khỏi miệng cô, chàng trai trẻ ngồi đối diện với cô đã đáp lại một câu hỏi hờ hững với người phục vụ, “Anh có chắc không? Một phần cho mỗi món ăn?”

Người phục vụ bối rối gật đầu. “Tôi chắc chắn. Ngài có muốn thay đổi thực đơn của ngài không?”

Lâm Giang bắn một tia nhìn kỳ lạ sang Thi Yến.

Tại sao hôm nay cô ấy có vẻ dè dặt như vậy? Có phải vì cô ấy đã hết tiền tiêu hàng tháng? Cô ấy không cần phải lo lắng về điều này. Mình sẽ không để cô ấy là người người phải trả hóa đơn trong buổi đầu tiên...

Do đó, sau một hồi suy nghĩ, Lâm Giang quay sang người phục vụ và nói: “Ba phần cho tất cả các món ăn được đặt hàng.”

“Thưa ngài, ý của ngài là ngài muốn có ba phần cho tất cả các món ăn mà quý cô vừa gọi?” Nghĩ rằng tai mình nghe không rõ, người phục vụ tìm cách xác nhận.

“Đúng vậy, ba phần,“ Lâm Giang lặp lại yêu cầu của mình một lần nữa. Một lúc sau, anh đổi ý, “... À, không. Ý tôi là, ba phần lớn.”

Phải mất một lúc lâu sau Thi Yến mới nhận ra rằng LÂm Giang đang muốn thay đổi khối lượng thức ăn theo bát hoành thánh mà cô đã ăn khi hai người ăn sáng cùng nhau. Cô hoảng hốt vẫy tay người phục vụ và nói, “Không không không, đừng nghe anh ấy! Chỉ cần làm theo đơn của tôi, một phần lớn cho mỗi món ăn.”

Khi người phục vụ rời đi, Thi Yến quay về phía Lâm Giang và giải thích: “Chúng ta sẽ không thể ăn hết ba phần.”

Lâm Giang bình tĩnh gật đầu rồi giải thích về hành động của mình, “Tôi nghĩ em cần ba phần, ah, không, phải là ba phần lớn của bất cứ thứ gì em ăn.”

Thi Yến đang nhấp ngụm nước và gần như nghẹn ngào sau khi nghe lời giải thích bất ngờ của anh.

Phải mất một lúc sau Thi Yến cuối cùng cũng dịu bớt cảm giác khó chịu. Cô tiếp tục uống nước.

Ngay lúc này, Lâm Giang bình tĩnh tiếp tục nói tiếp, “Dù tôi có suy nghĩ gì thì chúng ta cũng đã đặt ba phần lớn rồi. Chỉ là chúng có các hương vị khác nhau.”

Và lần này, Thi Yến thực sự bị sặc nước... Đối với những người khác, có một người đàn ông điển trai cùng họ ăn bữa tối sẽ kích thích sự thèm ăn của họ. Nhưng đối với cô, đó là một cuộc gặp gỡ đe dọa đến tính mạng! Ai biết được khi anh buông một lời nhận xét khác trong bữa ăn sẽ khiến cô nghẹt thở đến chết...



Cuối cùng, họ đã thêm hai phần tôm càng xanh lớn và giải quyết những món ăn đó rất đẹp mắt. Thi Yến hài lòng, tháo găng tay ra.

Bàn tay cô bị dính đầy dầu. Và ngay cả đống khăn giấy ướt được đưa ra cũng không đủ để làm sạch dầu hoàn toàn trên tay cô. Cô đành rời đi nói với Lâm Giang cô cần vào phòng vệ sinh rồi rời khỏi bàn.

Nhưng mười phút đã trôi qua, cô vẫn không quay về bàn.

Sau khi bí mật thanh toán hóa đơn thì Lâm Giang kiên nhẫn ngồi đợi Thi Yến trở lại. Anh sớm cảm thấy có gì đó không ổn, và cảm giác này ngày càng mạnh mẽ hơn. Vì vậy, anh với tay lấy điện thoại và gọi cho cô.

Cuộc gọi được kết nối thành công. Nhưng không có ai nhấc máy từ phía bên kia.

Không thể ngồi yên, Lâm Giang lấy áo khoác của cả anh và Thi Yến và rời khỏi phòng. Anh nhanh chóng hỏi người phục vụ đang đứng gần nhất để chỉ đường đến phòng vệ sinh rồi vội vã đi qua.

Ngay cửa phòng vệ sinh, anh nhìn thấy Thi Yến đang đứng đó.

Nhưng ngay lúc này, xung quanh cô lại có sự xuất hiện của những người khác.

Trong đám người đó, người nổi bật nhất là một cô gái. Trong thời tiết hơi lạnh đầu xuân này, cô ta mặc những bộ đồ hở hang kỳ lạ.

Cô trang điểm rất đậm với mắt màu tím khói kết hợp với hàng lông mi giả dài, cong vút và son môi màu đỏ đậm.

Lâm Giang nhìn chằm chằm vào cô một lúc. Nhưng anh vẫn không thể nhận ra cô là ai.

Phải đến khi cô ta lên tiếng, “Tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy, Lâm Giang.” thì Lâm Giang rốt cuộc mới nhận ra người đó là ai.

Tần Nhất Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.