“Chà, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Làm thế nào mà Lâm Giang có thể có hứng thú với cô ta cơ chứ? Không cao, dáng dấp cũng chẳng đẹp, và quần áo cũng vậy. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể dễ dàng biết được cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường. Ngoài khuôn mặt rõ ràng thánh thiện, chả có gì khiến cô ả xứng đáng với Lâm Giang cả.”
“Hah. Cho dù Lâm Giang có giàu có thế nào, cô ta vẫn mang những bộ đồ giẻ rách đó. Có vẻ như Lâm Giang chả có tí gì thích thú với cô ta cả. Thậm chí anh ấy còn không cho cô ta đồng xu nào.”
Tiếng nói của hai người dần dần vang vọng từ xa. Cuối cùng, Thi Yến chỉ có thể nghe thấy những âm thanh mờ nhạt của những lời chế nhạo khinh bỉ từ họ.
Khi bên ngoài không còn động tĩnh gì, Thi Yến mới kéo cánh cửa và cất bước đi ra.
Thi Yến mải mê đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Vì thế cô không nhận ra rằng cánh cửa phòng vệ sinh nam ở phía đối diện cũng tình cờ mở ra cùng một lúc với cô.
Cô cúi gằm mặt, chậm chạp rửa tay rồi bước đi.
Chỉ đến khi tiếng bước chân của cô nhỏ dần, cánh cửa phòng vệ sinh nam cuối cùng cũng được mở ra. Lúc này Lâm Giang mới hoàn toàn bước ra ngoài.
Trong một thoáng, đôi mắt anh nhìn đau đáu vào bồn rửa tay mà cô gái đã dùng trước khi rời đi. Anh bật vòi nước lên, để cho làn nước lạnh xả thẳng vào tay anh.
Sau khi rửa tay, anh ngẩng đầu lên và nhìn vào gương. Cảnh tượng cô rời khỏi phòng vệ sinh nữ với cái đầu cúi gằm xuống đất một cách vô hồn lóe lên trong tâm trí anh.
Cô ấy có nghe thấy cuộc trò chuyện của những người phụ nữ kia không?
Yết hầu của Lâm Giang di chuyển lên xuống hai lần. Anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Với tay tắt vòi nước, anh cũng rời khỏi phòng vệ sinh.
...
Khi Thi Yến trở lại phòng, Lâm Giang đã đi đâu mất. Tuy nhiên, Lương Mạc đã đến.
Lương Mạc đến cầm theo trên tay là chiếc bánh yêu thích của Thi Yến. Nhưng có lẽ những gì cô tình cờ nghe thấy trong phòng vệ sinh đã khiến Thi Yến ăn không có cảm giác ngon miệng. Tâm trí cô cứ mải mê theo đuổi tận đâu khi cô ăn bánh.
Một lúc sau, Lâm Giang trở lại.
Thi Yến đặt nĩa xuống, dự định nói với Lâm Giang rằng cô không muốn đi chơi nữa và muốn về nhà. Tuy nhiên, trước khi cô có thể nói ra, Lương Mạc, đã nhận thấy sự trở lại của Lâm Giang, chào đón anh với một nụ cười rạng rỡ, “Anh Giang!” Sau đó, cô nói, “Vì anh Giang đã trở lại, nên chắc là ở đây đã đông đủ rồi. Tại sao chúng ta không bắt đầu chơi trò chơi mà chúng ta vừa nói đến?”
Nói xong, Lương Mạc quay sang Lương Cửu Tư, người vừa đặt một vài lá bài poker vào một hộp đựng đầy những tờ giấy trên bàn. Rồi anh giải thích các quy tắc, “Chỉ sử dụng những biểu tượng bích và cơ của các lá bài trong mỗi ván, xúc xắc được tung ra, khi số lượng những lá bích hoặc con cơ khớp với số trên xúc xắc thì người chơi sẽ chọn một tờ giấy. Hai người chơi sau sẽ phải làm bất cứ điều gì được viết trên phiếu giấy. Trước tiên, hãy rõ ràng trước, người không chịu thực hiện điều trên phiếu sẽ phải uống mười ngụm rượu như một hình phạt!”
Sau khi giải thích các quy tắc, Lương Cửu Tư ném con xúc xắc ra rồi phân phát bài và rút một mảnh giấy”
Cặp đôi đầu tiên được chọn là cả hai chàng trai trẻ. Người có lá bài bích phải nói lời tỏ tình kinh điển trong Đại thoại Tây du với người có lá bài cơ.
Người thứ hai phát bài là một cô gái mà Lương Cửu Tư đã mời đến ngày hôm nay. Cô chọn ra một cặp vợ chồng và họ phải ôm nhau trước toàn bộ mọi người trong căn phòng trong vòng ba mươi giây.
Người thứ ba phát bài là Lương Mạc. Cô chọn Lâm Giang và Thi Yến, và nhiệm vụ trên tờ giấy nói rằng họ phải hôn nhau trong một phút.
Tiếng reo hò vang khắp căn phòng. Có một số người lấy điện thoại ra, chuẩn bị cho thời khắc thiêng liêng.
Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Lâm Giang và Thi Yến không có dấu hiệu cử động.
Dần dần, những người đang nhộn nhịp trở nên im lặng.
“Không phải họ là vợ chồng chưa cưới sao? Tại sao họ không hôn nhau?”
“Chả nhẽ Lâm Giang không muốn hôn cô ấy?”
Giọng nói nhỏ nhẹ của hai người phụ nữ cũng có thể nghe được. Như thể họ đang thì thầm với nhau, nhưng lời nói của họ truyền đến tai mọi người còn lại trong phòng.
Không khí dần trở nên hơi kỳ lạ.
Nhớ lại những lời cô đã nghe trước đó trong phòng vệ sinh, Thi Yến không thể ngừng được việc cấu những móng tay vào lòng bàn tay.
Thật không dễ dàng để anh hôn cô. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn như thế, thì lúc có ai đó đề nghị họ uống phạt, cô nhất định sẽ bị đặt vào tình thế khó xử...
Thay vì đối mặt với điều đó, cô cũng có thể đề nghị tự uống.
Với suy nghĩ này trong đầu, Thi Yến đưa tay lấy chiếc cốc rượu trên bàn. Đôi môi cô hé mở, “Tôi-”
Chỉ sau một lời nói phát ra từ miệng cô, chàng trai ngồi cạnh cô bất ngờ đưa tay ra phía trước và ghì chặt gáy cô.
Cơ thể cô đóng băng tại chỗ. Trước khi cô có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì một bóng đen đã che phủ mặt cô.
Cảm giác ấm áp và mềm mại tiếp xúc với đôi môi cũng được truyền tới.Đại thoại Tây du của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du ký của nhà văn Ngô Thừa Ân. Câu thoại này được xem là một trong những câu thoại về tình yêu xuất sắc của Châu Tinh Trì:“Từng có một người yêu tôi sâu đậm, nhưng tôi lại không biết trân trọng, đợi đến khi mất đi rồi thì hối hận cũng đã muộn. Nếu còn có cơ hội, tôi nguyện nói với cô ấy ba chữ “anh yêu em“. Nếu phải thêm một kỳ hạn vào lời hứa này thì tôi muốn là một vạn năm“.