Cả hai cùng lên xe, trong khi Lâm Giang vẫn tiếp tục hắt hơi không ngừng thì chiếc xe bắt đầu di chuyển về phía trường Đại học G.
Khi bọn họ sắp tới nơi thì đột nhiên Thi Yến nhìn thấy tiệm bán đồ ăn sáng quen thuộc mà cô vẫn thường xuyên ghé đến. Cô liền theo phản xạ có điều kiện mà lên tiếng, “Để tôi xuống ở đây được rồi. Tôi muốn ăn sáng.”
Người tài xế liếc nhìn Lâm Giang tỏ ý thăm dò xem anh có đồng ý hay không.
Lâm Giang, người từ nãy tới giờ đang bận lau mũi, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Vì vậy người tài xế từ từ hãm phanh rồi cho xe dừng lại bên lề đường.
Đã phải chịu đói suốt cả một buổi tối nên Thi Yến ngay lập tức xuống xe rồi vội vàng chạy về phía tiệm bán đồ ăn sáng kia.
Vừa mới chạy tới quầy bán hàng, cô ngay lập tức gọi món, “Ông chủ, bán cho cháu ba bát hoành thánh.”
Cô gọi nhiều đến thế cơ à?
Lâm Giang đang theo sau Thi Yến đi về phía tiệm bán đồ ăn sáng thì trông thấy cảnh tượng vừa rồi.
Anh không khỏi bối rối khi nghe cô gọi tới từng ấy bát hoành thánh, đang muốn hỏi lại xem có phải cô muốn rủ thêm mấy người bạn đến ăn sáng cùng hay không thì một cơn hắt hơi bất ngờ đã làm gián đoạn ý định của anh.
Nghe thấy tiếng hắt hơi vang lên từ phía sau, Thi Yến ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Giang rồi hỏi, “Anh cũng muốn ăn sáng à?”
Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Nếu tôi không định ăn sáng thì đi theo cô đến đây để làm gì chứ?
Lâm Giang lại rút ra một tờ khăn giấy để lau mũi, không thèm trả lời câu hỏi của cô.
Vì thế, Thi Yến đành phải hỏi lại thêm một lần nữa, “Anh muốn ăn món gì?”
Bằng giọng mũi đã nghẹn cứng của anh, Lâm Giang đáp, “Sao cũng được.”
Thi Yến: “Tôi cũng sẽ gọi chút hoành thánh cho anh, được chứ? Nhà hàng này nấu hoành thánh thực sự rất ngon đấy.”
Lâm Giang im lặng gật đầu.
Thi Yến dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn anh rồi hỏi tiếp, “Anh muốn ăn mấy bát?”
M-mấy bát á? Mình có nghe nhầm không vậy? Chẳng lẽ một bát vẫn chưa đủ hay sao? Mình nên ăn cùng lúc vài bát hoành thánh mới là bình thường đấy à?
Đôi môi của Lâm Giang khẽ run lên trong im lặng.
Thấy anh không nói gì, Thi Yến đành tiếp tục dùng giọng nói như thể đang thỏa hiệp hỏi, “Tôi sẽ gọi cho anh một bát trước nhé. Nếu không đủ thì tôi sẽ gọi thêm cho anh sau. Như vậy cũng được chứ?”
Lâm Giang lại ngơ ngác gật đầu thêm lần nữa.
Vì thế, Thi Yến liền quay đầu lại nói với người bán hàng, “Ông chủ, vậy là bốn bát hoành thánh nhé.”
Không phải trước đó cô đã gọi những ba bát rồi sao? Sao còn phải thêm một bát nữa để làm gì chứ?
Trong lúc chưa bị cái hắt hơi nào khác cắt ngang, cuối cùng thì Lâm Giang cũng có thể hỏi thành tiếng câu hỏi mà từ nãy tới giờ như đang thiêu đốt tâm trí anh, “Cô hẹn một người bạn đến đây ăn sáng à?”
Thi Yến đang nhìn ngó xung quanh để tìm chỗ ngồi, thản nhiên đáp, “Tôi không hẹn ai đâu. Chỉ có hai chúng ta thôi.”
Lúc này Lâm Giang đang định kéo chiếc ghế từ phía Thi Yến qua thì nghe thấy câu vừa rồi của Thi Yến, ngay lập tức anh đứng hình tại chỗ.
Chỉ có hai chúng ta thôi á?
Nói cách khác, hai chúng ta sắp ăn những bốn bát hoành thánh đấy à?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu Lâm Giang thì anh cũng đột nhiên nhớ lại mấy câu hỏi nghe có vẻ khó hiểu mà trước đó Thi Yến đã hỏi hắn “Anh cũng muốn ăn sáng à?” rồi cả “Anh muốn ăn mấy bát?”…
Chắc cô ấy không gọi ba phần hoành thánh kia cho một mình cô ấy đâu, đúng không?
Cô ấy định một mình ăn hết ba bát hoành thánh đấy à?
Lâm Giang âm thầm đánh giá thân hình gầy nhom của Thi Yến từ đầu đến chân rồi thắc mắc liệu có phải vì anh đang bị cảm lạnh nên mới sinh ra ảo giác như vậy hay không.
Nhưng ngay khi cuối cùng thì anh cũng bình tĩnh lại được đôi chút để ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Thi Yến thì có vẻ như cô vừa nhớ ra điều gì đó. Quay đầu về phía quầy bán hàng, Thi Yến lớn tiếng nói, “Ông chủ, lúc nãy cháu quên không nói với chú! Cho cháu bốn bát hoành thánh lớn ạ!”
Bát l-l-lớn sao?
Vậy hóa ra, mình không hề nghe nhầm đúng không?
Vậy… chắc là bạn của cô ấy nhờ cô ấy mua đồ ăn sáng về giúp chăng?
Một phần do đang bị cảm lạnh, đầu Lâm Giang cứ quay vòng vòng suốt từ nãy tới giờ nên anh không đặt quá nhiều sự chú ý vào chuyện đó nữa.
…
Rất nhanh sau đó, bốn bát hoành thánh lớn được bưng ra.
Lâm Giang tự mình lấy thìa rồi rất tao nhã mà khuấy quanh bát hoành thánh của anh để chúng nguội bớt, lúc này Thi Yến đã ăn được nửa bát hoành thánh của cô rồi.
Khi mà Lâm Giang ăn đến viên hoành thánh thứ ba, Thi Yến vừa mới ăn hết bát đầu tiên của cô.
Khi Lâm Giang ăn được nửa bát hoành thánh của anh thì Thi Yến đã kịp xử lý xong bát thứ hai.
Khi Lâm Giang mới chỉ ăn tới hai phần ba bát hoành thánh, Thi Yến cũng chỉ còn nửa bát hoành thánh thứ ba.
Đến lúc này, Lâm Giang quyết định đặt bát hoành thánh mà anh đang ăn dở sang một bên và anh không ăn nữa mà thay vào đó chỉ tập trung nhìn Thi Yến vẫn đang ăn ngon lành.
Cuối cùng thì bát hoành thánh thứ ba của Thi Yến cũng hết, Lâm Giang nhìn chằm chằm vào ba chiếc bát lớn trước mặt anh giờ đây đã sạch trơn, đôi mắt không ngừng nháy vì bối rối. Hồn bay phách lạc mất một lúc, cuối cùng thì tâm hồn tan vỡ của anh cũng chịu quay về lại với anh một lần nữa.
Vậy là, cô thực sự gọi ba bát hoành thánh đó cho một mình cô sao?
Nhưng đó là ba bát lớn đấy!
Phải mất một lúc lâu sau Lâm Giang mới có thể sực nhớ ra anh muốn nói điều gì: Quả nhiên cô ấy giỏi mấy chuyện ăn uống mà!!