Editor: Wave Literature
“Tần Nhất Nhiên đã đến đây nhằm làm Yến Yến bẽ mặt, nhưng cô ta không ngờ rằng Yến Yến nhanh như vậy đã lật ngược tình thế. Đây chính là sự khác biệt giữa kì vọng và thực tế, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ thấy thất vọng cực độ…”
Trong khi Lăng Nộ An đang bình tĩnh phân tích, trên đường đua, Tần Nhất Nhiên lại một lần nữa bị đến những ba vận động viên vượt qua. Từ vị trí dẫn đầu kể từ lúc xuất phát, giờ cô đã bị đẩy xuống vị tí thứ sáu.
Và ngay sau lưng cô, có thêm sáu vận động viên đang gần áp sát.
Cuối cùng, Tần Nhất Nhiên hoàn toàn rơi vào vị trí thứ bảy, dường như đã gần cạn kiệt sức lực, cô dừng lại. Chậm chạp tiến lên hai bước nữa, cuối cùng cô ngồi xuống sõng xoài trước sự chứng kiến của toàn bộ sinh viên.
Kết quả cuối cùng của cuộc thi marathon dường như còn tệ hơn những gì Thi Yến đã hình dung ra. Chưa kể đến mười vị trí đầu tiên, cô ta thậm chí còn không về đích nổi và phải bỏ cuộc giữa chừng.
Nhìn thấy kết cục này, Thi Yến thầm lắc đầu.
Đúng như lời chị Tâm Ý nói, con người Tần Nhất Nhiên thực sự yếu đuối.
Cô ta là người bắt đầu cuộc xung đột này, nhưng ngay khi thấy mình không còn khả năng thắng, cô ta đã bỏ cuộc ngay tại chỗ. Làm thế nào một người như Tần Nhất Nhiên lại có gan để đi kích động người khác?
Sau một hồi suy nghĩ, Thi Yến lắc đầu và nói: “Những người như cô ta cũng không đáng để tớ phải lãng phí chút chất xám.”
Những lời của Thi Yến dường như đánh thức Giang Nguyệt, người đang ngẩn ngơ trước cuộc thi đầy kịch tính dưới kia, cô thốt lên: “Yến Yến, tớ sẽ không bao giờ nói cậu là người vô hại nữa. Thật ra cậu là một phù thủy trá hình!”
“Phù thủy gì chứ? Rõ ràng cậu ấy là một nữ quỷ thì có!” Dứt lời chưa được hồi lâu, Hà Điền Điền đột nhiên trừng mắt khi nghĩ tới một điều, cô từ từ quay sang Thi Yến và hỏi, “Yến Yến, rõ ràng là cậu có thể chạy marathon 10km. Sao trước đây không nói cho chúng tớ nghe sớm hơn?”
Thi Yến đáp lại một cách nghiêm túc: “Vì cậu có bao giờ hỏi đâu.”
Hà Điền Điền: “…”
Giang Nguyệt: “…”
Giây lát sau, cuối cùng Giang Nguyệt thở dài và nói: “Xem như công bằng đi. Nhưng ngay khi chúng tớ hỏi, ít ra cậu cũng nên kể về tài năng ấn tượng gì đó của cậu chứ.”
Thi Yến chớp chớp mắt với vẻ ngây thơ, cô hỏi: “Không phải tài năng là thứ mình giỏi nhất sao? Khi giới thiệu bản thân, tớ đã nói biệt tài của mình nằm ở việc ăn uống. Sau cùng, đó đâu phải lỗi của tớ…”
Hà Điền Điền: “…”
Giang Nguyệt: “…”
Sau một lúc nhìn chằm chằm vào đôi bạn đang bị nghẹn họng trước mắt, Thi Yến lại chớp chớp mắt, “Hơn nữa, chạy 10km đâu có tính là khó lắm đâu? Cái này thậm chí cũng được xem là tài năng sao?”
Hà Điền Điền: “??????”
Giang Nguyệt: “??????”
Bà cô của chúng tôi ơi, cô đang nói nghiêm túc hay sao vậy, hoặc đừng đùa bằng mấy trò cũ rích này chứ?
Thi Yến liếc nhìn hai người một lúc lâu trước khi bộc bạch: “Có thể đây là tài năng mà các cậu muốn nói tới. Cách đây một thời gian, khi tớ đến chơi ở Tây An, tớ đã thử uống rượu đập bát. Các cậu không thể tưởng tượng tớ giỏi đến thế nào đâu. Tớ đã uống rất nhiều đến nỗi những người uống cùng phải đổi lượt liên tục…”
Hà Điền Điền: “!!!!!!”
Giang Nguyệt: “!!!!!!”
Thôi thưa cô, xin hãy dừng lại ở đó đi…
Xui xẻo thay, Thi Yến không thể đọc được tiếng lòng sầu thảm trong lòng Hà Điền Điền và Giang Nguyệt. Lúc đôi môi cô sắp sửa hé thêm vài từ thì, người dẫn chương trình đã gọi tên cô, mời lên bục giảng để nhận giải thưởng.
Sau khi nhận được huy chương, thành viên Câu lạc bộ Truyền thông của trường đã đến phỏng vấn Thi Yến khi cô giành được vị trí quán quân. “Bạn học Thi Yến, bạn đã phá vỡ kỉ lục học đường trong cuộc đua marathon 10km dành cho nữ. Bạn có điều gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Suy nghĩ một lúc, Thi Yến mới đưa ra câu trả lời mà cô cho là đã khiêm tốn, “Tôi nghĩ điều mà tôi làm được chỉ là một phần thi mang tính chất trung bình. Tôi vẫn chưa phá vỡ được kỉ lục marathon 10km từ lúc ở trường trung học.”
Người phỏng vấn Thi Yến dường như bị choáng váng trong giây lát. Phải mất một lúc, cậu ta mới có thể tìm lại được giọng nói để tiếp tục cuộc phỏng vấn, “Vậy phần thưởng lớn nhất mà bạn có được từ sau cuộc thi marathon 10km này là gì?”
Không chút do dự, Thi Yến liền đáp nhanh: “Một tháng miễn phí sữa chua, trà sữa và khoai tây chiên!”