Editor: Wave Literature
Khi Lâm Giang đi ngang qua Lục Bôn Lai, người sau nói với giọng hơi khó chịu, “Ông chủ, điều ước của cậu tầm thường như vậy sao!”
Tầm thường ư? So với quan điểm mơ hồ “sống vô tư và không bị ràng buộc” của cậu, thì tôi là người thực tế nhất!
Lâm Giang thậm chí không thèm liếc nhìn Lục Bôn Lai, anh không thèm quan tâm đến anh ta, tạt qua anh một cách phũ phàng.
Ngay khi anh sắp đi ngang qua Hạ Thương Chu, người sau đã nghe được những lời của Lục Bôn Lai và nhận xét, “Có phải tất cả những người giàu có đều ương ngạnh, cứng đầu không?”
Ương ngạnh, cứng đầu ư? Nếu ương ngạnh và cứng đầu như vậy mà tôi được ăn Thi Yến mỗi ngày, tôi tình nguyện sẽ cứng đầu nhất có thể!
Phớt lờ câu hỏi của Hạ Thương Chu, Lâm Giang tiếp tục đi tiến tiếp về phía trước. Ngay khi anh chuẩn bị đi ngang qua Thi Yến, anh quay lại liếc nhìn cô.
Thi Yến nhận thấy rằng cả ba người kia đều đã bày tỏ ý kiến riêng của họ, vì vậy cô cũng lên tiếng: “Tôi yêu bánh trứng cua!”
Trái hoàn toàn với cách ứng xử trước đó của anh, lần này, anh không im lặng mà nhã nhặn trả lời: “Ừm. Tôi hiểu rồi.”
À... Nó không giống như lời tôi nói chỉ dành cho cô. Tại sao cô lại nói với tôi rằng cô đã nhận nó rồi?
Thi Yến lúng túng nhìn Lâm Giang.
Không nhận được bất kì phản hồi nào từ Lâm Giang. Anh kéo cánh cửa phòng KTV và đi đến quầy tính tiền ở đằng trước.
Sau khi thanh toán hóa đơn, cặp đôi Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai tự giác bỏ đi trước.
Sau khi Lâm Giang và Thi Yến rời khỏi phòng,họ chưa trở về nhà, họ còn đi cùng nhau đến phòng tắm hơi.
Trong làn gió đêm lạnh lẽo cứ rít vào người từng cơn, Lâm Giang vẫn đứng ngây người ở lối cửa ra vào của quán karaoke. Anh nhớ lại bốn phản ứng khác nhau mà anh nhận được sau khi nói ra điều ước của mình và nghĩ thầm: Ba người bọn họ thì biết gì chứ! Bánh của họ là loại bánh bình thường, được bày bán ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng bắt gặp mọi người ăn chúng. Ngược lại, bánh của mình là loại bánh Thi Yến thơm ngon, là loại bánh có một không hai!
Khi Lâm Giang nói rằng anh muốn ăn bánh mì mỗi ngày, anh ấy đã gợi ý đến việc ăn Thi Yến mỗi ngày...
Nghĩ đến đây, Lâm Giang không thể không khinh miệt những người khác, ngoại trừ Thi Yến, một cách khinh bỉ và dè bỉu.
Sự khinh bỉ và dè bỉu của Lâm Giang chỉ tồn tại trong đầu anh được ba giây trước khi những suy nghĩ đó nhanh chóng trôi đi mà thôi.
Ăn Thi Yến... Tôi phải làm gì để được ăn Thi Yến mỗi ngày đây? từ “mỗi ngày” được nhấn đi nhấn lại.”
Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong tâm trí anh suốt ba phút. Sau đó anh chợt nhận ra hầu như lúc nào anh cũng nghĩ về điều này. Ngay lập tức, như thể có ai đó đã ấn huyệt của mình; Anh sững người ngay tại chỗ.
Tôi thực sự điên rồi sao? Tôi đã thực hiện được điều ước đó... Và sẽ rất ổn nếu chỉ ăn bánh, nhưng tại sao tôi lại nghĩ đến việc ăn Thi Yến...mỗi ngày...
Một cảm giác bỏng rát ngay lập tức lan tỏa khắp tai của Lâm Giang, và ngay cả má anh cũng cảm thấy hơi nóng. Điên rồ! Đúng là điên rồ thật mà! Tôi phát điên lên mất thôi!
...
“Lâm Giang?”
Khi Thi Yến và Lâm Tâm Ý vừa bước ra khỏi cửa hàng karaoke, Lâm Tâm Ý vô tình nhìn thấy Lâm Giang đang đứng cạnh lối vào, cô gọi lớn tên anh.
Bị gọi tên, Lâm Giang bất ngờ quay người lại, và bắt gặp ngay hai người phụ nữ phía sau, anh có vẻ hơi ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng lên. Sau đó, vờ như không có gì, anh trả lời bằng “Ừm” trước khi hỏi Lâm Tâm Ý, “Chị cũng lái xe ở đây ư?”
“Tao đến đây ăn tối cùng một khách hàng. Tao đã đưa xe cho mẹ rồi.” Lâm Tâm Ý trả lời.
“Quá tốt rồi, chị hãy lái xe của ông nội về nhà đi.” Vừa anh nói những lời đó, Lâm Giang vừa ném chìa khóa xe cho Lâm Tâm Ý.
Lâm Tâm Ý bắt lấy chìa khóa và lắc nó như muốn hỏi: “Mày có muốn chở bọn mày phải trở lại trường hôm nay không?” Nhưng suy nghĩ lại, cô chợt nhớ ra rằng họ đang ở gần trường đại học G, vì vậy cô nuốt lời và đáp: “Tao sẽ rời đi trước. Hãy bảo trọng nhé, em trai!.”