Editor: Wave Literature
Lục Bôn Lai [Ông chủ, tớ thề bằng danh dự làm người của mình chắc chắn người đó đã sử dụng chức năng chặn]
Cậu chắc rằng cậu có bất kỳ danh dự làm người nào sao? Thề thốt thật tự nhiên quá đấy….Lâm Giang lẩm bẩm trong lòng, vẫn không tình nguyện chấp nhận lý do này.
Ở đầu bên kia của điện thoại, Lục Bôn Lai dường như đoán được Lâm Giang đang nghĩ gì, và cậu ấy nhắn anh những dòng tin nhắn tiếp theo: [Tớ cũng lấy sự trinh trắng của mình ra để thề.]
[Cùng với tình yêu vừa mới chớm nở của tớ]
Lâm Giang không thèm bận tâm trả lời Lục Bôn Lai nữa. Anh click vào tên của cậu ấy và nhấn vào chức năng chặn.
Sau đó, anh gửi một dòng tin nhắn đến Lục Bôn Lai [Vào trang khoảnh khắc của tớ và chụp lại ảnh màn hình đi]
Rất nhanh chóng, Lục Bôn Lai gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình.
Nó trông giống hệt những gì đã xảy ra khi anh mở trang khoảnh khắc của cô nàng mũm mĩm Ngoài tấm ảnh bìa, ảnh profile và một dòng tin giới thiệu vắn tắt thì không có gì khác để xem.
Vậy thì những gì Lục Bôn Lai nói là thực sự đúng…Cô nàng mũm mĩm thực sự đã chặn anh khỏi trang khoảnh khắc của cô sao…Cô trả lời rất tích cực tin nhắn của của Hạ Thương Chu nhưng đến lượt anh thì cô lại chặn một cách tự nhiên như vậy sao?
Lâm Giang càng nghĩ về nó, anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Cuối cùng, anh đi thẳng đến App Store và tìm trang download của WeChat. Anh kiên quyết để lại đánh giá 1 sao, và thêm vào đó một nhận xét [Trải nghiệm khách hàng thực sự kém. Nếu điểm thấp hơn một sao, thì tôi sẽ không ngần ngại gửi số 0 cho ứng dụng này]
Tuy nhiên, việc đăng bài đánh giá tiêu cực chỉ làm giảm đi chút ít cảm giác ngột ngạt trong lòng Lâm Giang. Do đó, anh gõ nhẹ vào WeChat và tìm Lục Bôn Lai [Tôi sẽ qua đón cậu đi uống trà chiều. Đi không?]
Lục Bôn Lai ngay lập tức trả lời [Đi!]
Ở cuối, cậu ấy thậm chí còn thêm vào một biểu tượng cảm xúc “dễ thương“.
Lâm Giang [Mười phút nữa. Tại cổng trường.]
Lục Bôn Lai [Rõ rồi thưa ông chủ]
Một lúc sau, Lục Bôn Lai gửi thêm [Ông chủ, chúng ta có gọi Hạ già cả đi cùng không?]
Hạ Thương Chu hả?
Không một chút do dự, Lâm Giang trả lời [ Không, chúng ta sẽ bỏ rơi cậu ta]
Lục Bôn Lại [Nghe tuyệt đấy, dù sao tớ cũng không thân lắm với cậu ta. Thậm chí, cậu ta còn gọi là gì ấy nhỉ?]
…
Khi Lâm Giang đến trước cổng trường, Lục Bôn Lai đã đợi sẵn ở đó.
Lục Bôn Lai nhanh chóng nhận ra Lâm Giang đang đến gần, và nhanh chóng cất đi chiếc điện thoại mà mình đang nghịch trước khi hỏi “Ông chủ, chúng ta uống trà chiều ở đâu?”
Lâm Giang vô tư trả lời “Tới thì cậu sẽ biết thôi”
Sau đó anh gọi một chiếc taxi lướt qua đường chính và ra hiệu cho Lục Bôn Lai lên xe.
Bây giờ là ba giờ chiều vì còn chưa đến giờ cao điểm cho nên tình trạng giao thông vẫn không tệ lắm. Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe đến ngay đoạn đường Lâm Giang yêu cầu tài xế trước đó.
Sau khi trả phí, cả hai bước xuống xe và đi dọc khoảng 200 mét theo con đường này. Cuối cùng họ dừng lại trước một nhà hàng.
Lục Bôn Lai nhận ra con phố này. Nó là một trong những đoàn đường ăn đêm nức tiếng của Bắc Kinh. Anh ngước mắt lên đọc bảng hiệu của nhà hàng – Hương vị gia đình. Sau đó, anh nhìn những con tôm càng sống động đang cào vuốt trong bể, không kìm lòng được mà hỏi “Ông chủ,cậu có chắc là muốn ăn tôm càng cho bữa trà chiều không?”
Lâm Giang trả lời với một cái “Ừm” đầy thờ ơ hững hờ trước khi dẫn đường đi vào nhà hàng.
Lục Bôn Lai kín đáo vuốt ve chiếc bụng đầy thức ăn khó tiêu từ bữa trưa trước đó, miễn cưỡng đi theo sau.
Mặc dù đã vào chiều, nhà hàng vẫn được đánh giá là khá đông.
Ngồi vào ghế của mình ở chiếc bàn đặt gần trung tâm nhà hàng, Lâm Giang chuyển thực đơn cho Lục Bôn Lai và ra hiệu cậu gọi món. Sau đó, anh bắt đầu chăm chú quét mắt một vòng thực khách xung quanh.