Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 23: Chương 23: Ai Cho Cô Đến Đây




Lê Thanh Huyền làm như không có nhìn thấy, ánh mắt không chút gọn sóng nhìn Đoàn Minh Dũng, nói.

“Tôi không cầu anh yêu tôi, cũng không cầu anh có thể cho tôi thứ gì. Nhưng mong anh ở bên ngoài, có thể giữ một chút ít mặt mũi cho bọn nhỏ.”

Đoàn Minh Dũng bị Lê Thanh Huyền nói đến đỏ bừng mặt, sau lại nhanh chóng chuyển thành đen xám xịt.

Ông ta quay sang quắc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.

“Ai cho cô đến đây.”

Đỗ Lệ Thủy bị Đoàn Minh Dũng quát, trong mắt nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước.

“Em tiện đường đi tới, nhìn thấy anh nên mới...”

Đoàn Minh Dũng nhíu nhíu chân mày.

“Cô đi trước đi.”

“Nhưng mà...“. harry potter fanfic

Đỗ Lệ Thủy không cam lòng, ấm ức hờn dỗi mà dậm dậm chân.

Ánh mắt của cô ta như đao sắc nhìn sang Lê Thanh Huyền.

“Không phải hai người muốn ly hôn sao? Sao chị còn bám anh Dũng không buông vậy.”

Lê Thanh Huyền lạnh lùng nhìn Đỗ Lệ Thủy, đang muốn nói gì đó thì bên cạnh Minh Hiểu Khê là một người qua đường đang hóng chuyện, nhìn thấy một màn ngang ngược này thực sự không nhịn nổi mà lên tiếng.

“Thật đúng là thế giới này đảo lộn hết rồi. Bây giờ tiểu tam lại có thể ngang nhiên như vậy, lên mặt với cả chính thất. Thím à, người ta còn chưa có ly hôn đâu.”

Bên cạnh mấy người qua đường nghe Minh Hiểu Khê nói cũng gật đầu, xì xào mà bàn luận, đồng tình.

Bị Minh Hiểu Khê châm chọc, Đỗ Lệ Thủy tức giận quát lên.

“Mày nói ai là tiểu tam hả? Bọn họ sắp ly hôn rồi... Ranh con, mất dạy, không phải chuyện của mình thì đừng có mà xía vào.”

Minh Hiểu Khê bị chửi cũng chỉ xùy một tiếng.

“Con giáp thứ mười ba thật là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt quá đi.”

Cô nói đến đây, ánh mắt lại sáng lên như nhớ đến điều gì đó, nhìn Đoàn Minh Dũng, lắc đầu.

“Chậc chậc... Bảo sao nhìn bà thím đây quen mặt đến vậy, hoá ra... Hôm trước không phải thím đây bị đánh ghen, bắt tại trận ngủ với chồng người ta, còn có cả clip đăng lên mạng đó hay sao?”

Đoàn Minh Dũng nghe Minh Hiểu Khê nói thì quay sang nhìn cô bồ của mình.

“Cô...”

Đỗ Lệ Thủy hốt hoảng, lắc đầu giải thích.

“Không phải đâu anh, chuyện đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Đoàn Minh Dũng hất tay của Đỗ Lệ Thủy ra.

“Câm mồm...”

Đỗ Lệ Thủy bị tiếng quát đầy tức giận của Đoàn Minh Dũng doạ sợ, lập tức im lặng, không dám nói gì thêm.

Bà ta cũng là một người thông minh, biết hiện tại Đoàn Minh Dũng đang tức giận, lúc này không nên nhiều lời.

Bà ta hung hăng mà trừng mắt nhìn Minh Hiểu Khê một cái.

Lê Thanh Huyền cười sâu sa nhìn Đoàn Minh Dũng.

Đoàn Minh Dũng nhìn nụ cười ẩn ý, cùng ánh mắt như có ý tứ châm chọc kia, trong lòng nghẹn lại một cục tức.

Khi Đoàn Trường Sinh chạy đến nơi, nhìn thấy mẹ mình, liền đi tới.

“Mẹ...”

“Trường Sinh...”

Lê Thanh Huyền mỉm cười gọi anh. Đoàn Trường Sinh đi tới bên cạnh mẹ mình, ánh mắt âm trầm nhìn Đoàn Minh Dũng cùng Đỗ Lệ Thủy.

Đoàn Minh Dũng bị ánh mắt của con trai nhìn, cũng có một chút chột dạ.

Lê Thanh Huyền thấy thái độ của con trai, sợ anh tức giận, gây chuyện, vội vàng kéo tay anh lại.

“Chúng ta về nhà đi con, mẹ thấy hơi mệt.”

“Vâng.”

Nghe mẹ mình nói mệt, Đoàn Trường Sinh có chút lo lắng, cũng không muốn quản đến chuyện của Đoàn Minh Dũng nữa.

Lê Thanh Huyền mỉm cười, nhẹ nhàng quay sang nói với Minh Hiểu Khê.

“Cảm ơn cháu...”

Chờ Đoàn Trường Sinh cùng Lê Thanh Huyền đã lên xe rời đi, lúc này Dương Bảo Tuyền cũng lái xe đến.

“Hiểu Khê con làm gì ở đây vậy, về thôi.”

“Dạ...”

Minh Hiểu Khê dạ một tiếng, vội vội vàng vàng mà chạy lại.

Đoàn Minh Dũng lúc này cũng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Đỗ Lệ Thủy mà một đường rời đi thẳng.

“Anh Dũng...”

Đỗ Lệ Thủy xách váy hấp tấp chạy theo.

Đoàn Trường Sinh cũng mẹ mình trở về nhà. Vừa vào đến trong nhà đã thấy bà nội mình cũng đang ở đây.

“Mẹ ạ...”

“Bà nội...”

Hai mẹ con lần lượt cất tiếng chào hỏi. Bà cụ Đào Như Sương nhìn sang hai người.

Ánh mắt bà dừng trên người Lê Thanh Huyền.

“Tôi còn nghĩ chị muốn định cư luôn ở nước ngoài, không trở về nữa cơ đấy.”

Bà cụ Sương là một người mẹ chồng vô cùng bảo thủ. Bà vẫn luôn không thích người con dâu Lê Thanh Huyền này.

Người đời nói không sai, không ưa thì dưa có dòi.

Lê Thanh Huyền dường như đã quá quen với cảnh này, nghe bà nói cũng chỉ mỉm cười, trả lời.

“Con cũng có ý định đó mẹ ạ. Lần này con trở về là muốn ly hôn, rồi hoàn tất thủ tục định cư luôn ạ.”

“Chị muốn ly hôn?”

Bà cụ Sương như không thể tin nổi vào tai mình, hai mắt mở lớn, tiếng nói cũng tăng thêm mấy quãng độ.

Lê Thanh Huyền nhẹ gật đầu một cái.

“Vâng...”

Bà cụ hung hăng liếc mắt, cười gằn.

“Ai cho phép chị ly hôn hả?”

Thái độ của Lê Thanh Huyền vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng nói đều đều, trả lời.

“Đây là chuyện riêng của vợ chồng con, con nghĩ mình không cần phải xin phép ai cả.”

“Láo toét... Chị muốn tạo phản có phải hay không?”

Đoàn Trường Sinh thấy bà nội quát lớn với mẹ mình, tiến lên nói.

“Bà nội... Bà đừng chửi mắng mẹ cháu nữa. Đây là chuyện của bố mẹ cháu, cháu nghĩ chúng ta không nên xen vào đâu ạ...”

Bà cụ trừng mắt nhìn cháu trai, nghiến răng mà nói.

“Con nhà người ta thì sợ bố mẹ ly hôn, còn cháu thì sao, cháu đang làm cái gì vậy hả? Không lẽ cháu muốn gia đình mình tan nát hay sao?”

Đoàn Trường Sinh cười tự giễu một tiếng, nghiêm túc, thẳng thắn nhìn vào bà nội mình, nói.

“Bà nội, có đứa trẻ nào không mong muốn có một gia đình hạnh phúc, có cả bố và mẹ cơ chứ!”

Ánh mắt anh nhìn xa xăm, giọng nói như mang theo nội buồn u ám.

“Nhưng nếu như để cháu lựa chọn, giữa việc sống trong một gia đình có cả bố và mẹ, nhưng không khí ngột ngạt, đè ép tinh thần của các thành viên trong gia đình, không có lấy một chút gì gọi là hạnh phúc. Với việc bố mẹ cháu ly hôn...”

Giọng nói của anh mang theo sự khẳng định và quyết đoán.

“Cháu thà chọn bố mẹ cháu ly hôn...”

“Cháu...”

Bà cụ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, không nói lên lời.

Bà cụ nói không được cháu trai liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con dâu.

“Chị nhìn xem việc tốt mà chị làm đi. Chị đã nhồi nhét những cái gì vào đầu cháu tôi vậy hả?”

Bà cụ chỉ chỉ tay vào mặt Lê Thanh Huyền, sa sả mà mắng chửi.

“Chị làm mẹ, làm vợ, thì nên nghĩ trước nghĩ sau, không phải hở một chút là ly hôn đâu. Ngày thường chị chỉ ở nhà, rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện đấy phải không?”

“Là bố cháu sai, tại sao bà lại nói mẹ cháu. Người bà cần nói là bố cháu mới phải.”

Đoàn Trường Sinh thực sự phát cáu. Nhìn bà mình hùng hổ mắng chửi, lại nhìn mẹ mình vẫn vân đạm phong khinh, một lời không đáp lại mà phát cáu.

Bà cụ bị cháu trai rông lên, sắc mặt đen lại.

“Bố cháu làm cái gì sai. Đàn ông ở bên ngoài chơi bời một chút thì có sao. Cháu đừng có làm quá, cùng là đàn ông cháu phải thông cảm cho bố của cháu chứ.”

Lê Thanh Huyền khoé môi giật giật, ánh mắt bình tĩnh nhìn bà cụ, không nhanh không chậm mà nói.

“Nếu người ngoại tình là chồng của mẹ, liệu mẹ có nói như vậy không ạ?”

“Ông ấy giám...”

Bà cụ thất thố mà hô lên một tiếng. Biết mình nhỡ lời, vội vàng chữa cháy.

“Chị đừng có nói vớ vẩn... Đánh trống lảng đi, tôi đang nói là chuyện của chị và thằng Dũng.”

Lê Thanh Huyền cười cười khẽ nhún vai.

“Mẹ, người ngoài cuộc luôn nói chuyện không đau eo. Có bao giờ mẹ nghĩ đến đặt mình vào địa vị của con chưa. Nếu không, thì có bao giờ mẹ nghĩ con là con gái của mẹ, và người ngoại tình là con rể của mẹ, mẹ có còn nói như thế hay không?”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.