Đoàn Trường Sinh một lần nữa thấp xuống, tay chống tư thế cực kì tiêu chuẩn. Thân thể anh thẳng tắp, vừa nhìn cũng không thể nhìn ra anh có chút mệt mỏi nào.
Minh Hiểu Khê thật cẩn thận ngồi ở trên lưng anh.
Người chủ trì hô lên.
“Bắt đầu.”
Anh ta kéo dài thanh âm.
“1... 2... 3... 4... 5...”
Anh ấy đếm thực sự rất chậm, Đoàn Trường Sinh mang trên lưng một người 45 cân mà không hề thấy trở ngại gì.
Anh hít đất rất đúng cách, cũng rất đẹp trai. Minh Hiểu Khê vịn vào lưng Đoàn Trường Sinh, vô tình nhìn thấy hình ảnh của bọn họ trên màn chiếu lớn.
Nam sinh thân thể phập phồng đang lên xuống, cô dùng ánh mắt tràn đầy thưởng thức ngắm nhìn anh.
Ngồi ở trên lưng Đoàn Trường Sinh, Minh Hiểu Khê hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của người đàn ông dưới người.
Rõ ràng chỉ là một thân hình không có cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng sức mạnh này của anh so với những người bên cạnh cũng không hề yếu hơn một chút nào, thậm chí còn tốt hơn.
Người chủ trì ngay từ đầu còn cố ý kéo dài thanh âm, nhưng khi anh ấy nhìn cái tư thế hít đất của mấy người đàn ông, lại không tự chủ được tăng nhanh tốc độ đếm.
“...25, 26, 27...”
Trên sân khấu những người khác đều đã bỏ cuộc, lúc này chỉ còn Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê.
Người chủ trì đếm xong liền cảm thấy, anh có phải hay không đếm sai rồi? Trên lưng cõng một người, thế nhưng lại có thể hít tới 30 cái?
Mà đây còn chưa phải là giới hạn của Đoàn Trường Sinh.
Trán anh thậm chí còn không có mồ hôi, động tác từ đầu tới cuối đều không có thay đổi gì. Sau khi Người chủ trì đếm xong, anh không động đậy mà vẫn duy trì tư thế đó, chờ Minh Hiểu Khê đi xuống.
Chân Minh Hiểu Khê mềm cả ra.
Cô rõ ràng cũng không hít đất, nhưng lại có cảm giác như mình mới là người vừa hít xong.
“Bộp bộp...”
“Ngầu quá đi...”
“Thật soái quá...”
“Ôi tôi muốn ngất quá...”
Tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô cổ vũ vang lên rầm rầm.
Đoàn Trường Sinh ghé vào tai Minh Hiểu Khê nhỏ giọng nói với cô.
“ Em cảm thấy anh như vậy, sức khỏe có tốt hay không! Em hài lòng chứ?”
Minh Hiểu Khê liết mắt nhìn anh.
“Tốt... Rất tốt...”
Cô gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Đoàn Trường Sinh lại tỏ ra không có việc gì, hài lòng gật đầu mỉm cười.
“chỉ cần em hài lòng là được rồi.
Anh rất vui! Nào chúng ta đi nhận quà thôi.”
Minh Hiểu Khê lười cùng anh nói qua nói lại, cứ vậy đi về phía trước.
Đoàn Trường Sinh mỉm cười đi theo. Hai người cùng nhau đi lên nhận phần thưởng.
Sau khi nhận thưởng, Minh Hiểu Khê đi thẳng không muốn để ý đến Đoàn Trường Sinh.
Đoàn Trường Sinh cũng hết cách, chỉ có thể đi cùng cô, nhưng đúng lúc này có một người khác xuất hiện.
Người này là một thanh niên, dung mạo anh ta cực kỳ xuất chúng.
Kiểu cách ăn vận thời trang càng khiến phong thái của anh ta thêm phần vượt trội.
Người qua đường đều phải ngoái đầu lại.
Người nọ bước tới nói với Minh Hiểu Khê.
“ Chào em rất vui khi được gặp lại em.”
Minh Hiểu Khê ngước nhìn người đàn ông, có chút quen mặt, nhưng cô không nhớ ra đây là ai.
Người nọ mỉm cười, nói với cô.
“cô bé! Không nhớ ra anh sao?”
Minh Hiểu Khê nhíu chân mày, nghiêm túc nhìn người trước mặt.
“ Anh chính là cháu nội của ông Tư!...
Anh Hải Phong!”
Người nọ vui vẻ nhéo má cô một cái.
“Nhớ ra anh rồi sao! gặp lại em thật là vui!”
Minh Hiểu Khê cười híp mắt, vui vẻ.
“Anh về nước khi nào vậy ạ?”
“Anh mới về...”
Hai người sóng vai nhau cùng nhau nói chuyện hàn huyên vui vẻ.
Đoàn Trường Sinh đi ở bên cạnh hoàn toàn bị xem như là vô hình.
Nhìn hình ảnh sóng vai nhau của hai người khiến anh cực kỳ gai mắt.
Tiếp theo là buổi tiệc đứng, liên hoan của nhà trường. Mình Hiểu Khê êu cùng Đào Hải Phong vẫn luôn đi bên nhau, họ vừa đi vừa nói chuyện.
Hàn huyên một lát, có một giáo sư đến tìm anh nói chuyện, lúc này họ mới tách ra.
Đoàn Trường Sinh nhìn bóng lưng thẳng tắp của Đào Hải Phong trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ đầy nguy hiểm.
Đoàn Trường Sinh đang muốn đi lên cùng Minh Hiểu Khê sóng vai thì lại có người gọi.
“Trường Sinh, em đi qua đây thầy giới thiệu với em mấy người...”
Người đến chính là thầy hiệu phó.
“Vâng...”
Đoàn Trường Sinh không thể từ chối chỉ có thể đi qua.
Minh Hiểu Khê chọn một ly nước cam ép, trên tay cầm điện thoại nhắn tin cho mấy cô bạn của mình.
“Minh Hiểu Khê!”
Hà Hiểu Lam uốn thân hình mảnh mai trong bộ đồ hai trắng đi tới.
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta có chút khó hiểu.
“Cô gọi tôi?”
Hà Hiểu Lam lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay đi tới.
“Gọi cô...”
Cô ta cười như không cười, Minh Hiểu Khê nhìn bộ dáng này của cô ta, trong lòng thầm cảm thấy không ổn.
Hà Hiểu Lam đi tới trước mặt Minh Hiểu Khê, tay đang cầm ly rượu vang đỏ tự đổ lên người mình.
“Á...Cô làm cái gì vậy?”
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt nhìn cô ta đầy kinh ngạc.
Những người xung quanh cũng nhìn âng phía hai người.
Hà Hiểu Lam nước mắt rơi xuống.
“Cô... Sao cô lại làm như vậy với tôi...”
Cô ta đau lòng năm chặt chiếc váy.
“Chiếc váy này là của anh Trường Sinh tặng cho tôi. Cô không thể vì như vậy mà ở chỗ đông người như thế này làm nhục tôi như thế này...”
Đúng lúc này Đoàn Trường Sinh trở lại.
Vừa nhìn thấy anh, Hà Hiểu Lam đã nức nở, ủy khuất nấc lên nói.
“Anh Trường Sinh...”
Đoàn Trường Sinh liếc cô ta một cái, khuôn mặt lạnh lùng.
Hà Hiểu Lam đưa tay nắm chặt vết bẩn trên váy.
“Anh xem, đây là chiếc váy anh tặng em, em thích nó nhất, nhưng hôm nay đã bị Minh Hiểu Khê này làm hỏng rồi.”
Đoàn Trường Sinh nhìn vết bẩn trên người cô ta, lại nhìn đến cốc nước cam ép trên tay Minh Hiểu Khê.
“Cô chắc chắn là cô ấy hất bẩn váy của cô sao?”
Bị anh hỏi, Hà Hiểu Lam cắn môi, nước mắt rơi.
“Vâng...”
Đoàn Trường Sinh cười mỉa nhìn cô ta một cái.
“Có phải cô đi ra ngoài không có mang theo não hay không?”
“Anh!!!”
Hà Hiểu Lam ngước đôi mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn anh.
Đoàn Trường Sinh cầm lấy cốc trên tay Minh Hiểu Khê đưa lên.
“Cô nghĩ nước cam ép này hất vào váy cô có thể chuyển thành màu đỏ kia hay sao?”
Hà Hiểu Lam cả người cứng ngắc, vô thức dấu đi ly rượu trên tay đi.
Minh Hiểu Khê ném cho cô ta một ánh mắt khinh thường.
Những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào chỉ trỏ.
“Hà Hiểu Lam thật tâm cơ...”
“Tâm cơ cái gì, có mà ngu ngốc ý, ai nhìn qua chẳng biết cô ta cố ý vu vạ hoa khôi chứ...”
Hà Hiểu Lam nghe họ bàn tán tức đến nghiến răng.
Minh Hiểu Khê lúc này mới tiến lên đoạt lấy ly nước ép trên tay Đoàn Trường Sinh, tiến lên.
Cô nở nụ cười thật tươi đi đến trước mặt Hà Hiểu Lam.
“Chiếc váy này của cô tôi sẽ đền...”
“Cô có ý gì?”
Hà Hiểu Lam vô thức lùi về phía sau một bước.
“Cô muốn làm gì?”
Minh Hiểu Khê lắc nhẹ ly nước.
“Tôi thực hiện mong ước được tôi làm nhục của cô...”
Dứt lời liền nâng tay đổ thẳng ly nước ép kia xuống người Hà Hiểu Lam.
“Cô...”
Hà Hiểu Lam không thể tưởng tượng nổi kinh ngạc nhìn Minh Hiểu Khê.
(còn tiếp)