Minh Hiểu Đông nói xong liền đi ra ngoài, bỏ mặc Vũ Hồng Nhung đứng chết trân tại đấy.
Cửa phòng đóng lại, cô ta hung hăng dậm mạnh chân, hai tay nắm chặt muốn tìm đồ để đập.
Nhưng cô ta vẫn nhịn được, đến giường ngồi xuống, nghiến chặt hàm răng, tay đấm mạnh xuống đệm.
“Minh Hiểu Đông, anh nghĩ mình là ai mà dám đối xử với tôi như thế… Sẽ có một ngày tôi khiến anh phải quỳ xuống chân tôi mà cầu xin, cả con nhỏ em gái đáng ghét và hai ông bà già kia nữa.”
“Reng…Reng…”
Chuông điện thoại của cô ta reo vang. Nhìn người gọi tới cô ta nghe điện thoại với chất giọng the thé đầy bực tức.
“Alo, mẹ hả?”
“Ê! Con nhỏ này sao nghe giọng cọc cằn vậy hả?”
“Thì đang bực bội đây này.”
“Mày về ra mắt nhà bên đó làm sao mà bực, chẳng lẽ ông bà già nhà đó khó khăn lắm hả?”
Vũ Hồng Nhung thở dài nằm xuống giường, nói.
“Không có, ông bà ấy không có khó. Con bực là bực cái con em của anh Đông ý.”
“Giặc bên ngô không bằng bà cô bên chồng, mẹ đã dặn mày trước rồi còn gì.
Mày cứ phủ đầu nó trước. Con gái trước sau gì nó chẳng đi lấy chồng, mày là chị dâu, nhà đó sau này mày làm chủ, mày còn sợ cái gì.”
Vũ Hồng Nhung đưa tay vò đầu hai cái, càng nghĩ cô ta càng cảm thấy tức giận.
“Vấn đề là con đã làm giống như mẹ dặn đó. Nhưng nhà này chiều cô ta lắm.
Mẹ không biết đâu, cái vòng tay ngọc quý kia anh Đông đã tặng cho nó đấy, vậy mà hôm trước con nói đẹp muốn đeo thì anh ta cứ khư khư.”
“Thế hả?”
Vũ Hồng Nhung gật đầu, nhưng nhớ đến mẹ mình không nhìn thấy liền nói.
“Còn chưa hết đâu, anh ta còn chuyển nhượng cho con nhỏ đáng ghét đó 10% cổ phần của công ty nữa kìa.”
“Quá đáng thật đấy, như vậy chẳng phải cháu ngoại của mẹ sau này tự nhiên tự lành bị mất một đống tiền hay sao.
Cái thằng Đông bị ngu hả? Trước đó con bảo nó chuyển cho con 5%, nó cũng không cho, vậy mà bây giờ lại cho con vịt trời kia hẳn 10%.”
Vũ Hồng Nhung nghe mẹ mình hô to gọi nhỏ cũng sôi sùng sục.
“Thì đó! Nhưng biết làm sao được, con còn chưa gả cho người ta, lấy quyền gì mà quản…”. Có gì hot? Chọt thử tгa