Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 18: Chương 18: Không Có Lần Sau




Đào Anh cười cười, rất hài lòng với kiểu tức nhưng không làm gì được của Nguyễn Hoa, trong lòng vui vẻ không thôi.

“Cũng không có gì là khó khăn cả, tôi chỉ muốn bạn giúp tôi...”

Câu cuối, Đào Anh ghé sát tai nói nhỏ vào tai Nguyễn Hoa, âm lượng chỉ đủ hai người nghe mà thôi.

Nguyễn Hoa nghe cô ta nói xong thì hai mắt trọn tròn lên, lắp bắp nhìn Đào Anh.

“Cậu...”

“Suỵt...”

Đào Anh dùng ngón trỏ của mình đặt lên môi Nguyễn Hoa. Khoé môi cong lên, ánh mắt ý cười tràn ra.

“Đừng như thế mà... Cậu nên suy xét cho kỹ vào nhé. Tôi chờ tin tốt của cậu.”

Nói xong Đào Anh mới nhẹ nhàng xoay người rửa tay, sau đó rời đi.

Nguyễn Hoa nhìn ra bên ngoài, hai mắt như mất hồn, mãi một lúc lâu sau mới có thể hồi thần, cô ta hít vào một hơi thật sâu rồi mới rời đi.

Nguyễn Hoa ra khỏi cổng trường học, khi nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đang chờ mình thì tâm tình bỗng chốc trở lên vô cùng vui vẻ.

“Trường Sinh...”

“Ừ...”

Đoàn Trường Sinh cả người toát lên sự tuấn mỹ, lười biếng, khiến biết bao trái tim thiếu nữ xao xuyến.

Nguyễn Hoa hai má ửng hồng, dịu dàng, hỏi.

“Cậu chờ mình có lâu không?”

“Lâu...”

Đoàn Trường Sinh vô cùng thẳng thắn, anh là một người có nguyên tắc, luôn luôn đúng giờ, nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh đã chờ một người không quan trọng đến độ mất kiên nhẫn, cho dù chỉ là đôi ba phút đồng hồ anh cũng cảm thấy rất rất lâu.

Nguyễn Hoa trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra áy náy ngượng ngùng.

“Xin lỗi...”

“Không có lần sau. Đi thôi...”

Đoàn Trường Sinh lạnh lùng đi trước, Đào Anh hấp tấp chạy theo sau.

Đoàn Trường Sinh đưa Đào Anh về nhà. Nguyễn Thế Hiển nghe con gái nói, hôm nay mời được cháu đích tôn nhà họ Đoàn tới nhà ăn cơm thì vui mừng, cùng vợ chuẩn bị chu đáo đón tiếp.

Đoàn Trường Sinh gặp hai vợ chồng Nguyễn Thế Hiển thì nhàn nhạt chào hỏi.

“Chào cô chú...”

“Vào nhà, mau vào nhà đi cháu...”

Nguyễn Thế Hiển thân thiết tiến lên, muốn bắt tay nhưng bị Đoàn Trường Sinh tránh khỏi.

Cả nhà họ vừa vào trong nhà, bên ngoài có ba bốn chiếc xe hơi màu đen chạy tới.

Nguyễn Hoa nghi ngờ nhìn sang bố mình.

“Ai vậy bố?”

Nguyễn Thế Hiển khẽ lắc đầu.

“Bố không biết.”

Đoàn Trường Sinh nhàn nhã ngồi ở phòng khách, không thèm để ý đến người một nhà này vào mắt, anh như đang chờ ai đó.

Khi đoàn người đi vào trong nhà lúc này Nguyễn Thế Hiển mới nhìn rõ người tới là ai?

Hai mắt ông ta mở lớn như không thể tưởng tượng được, đầu lưỡi cứng lại, ánh măt hốt hoảng nhìn Đoàn Trường Sinh.

“Cậu Trường Sinh... Đây là... Đây là?”

Đoàn Trường Sinh híp mắt nhìn Nguyễn Thế y, khí thể toả ra trên người vô vùng lạnh lùng.

“Tôi hôm nay đến là muốn trả lễ cho các vị mà thôi, cần gì hốt hoảng đến thế?”

“Lễ??? Lễ gì chứ?”

Nguyễn Thế Hiển nôn nóng nhìn người trẻ tuổi trước mặt, cậu ta năm nay mới 18 tuổi mà thôi. Không cậu ta còn chưa có 18 nốt. Tại sao khí thế lại mạnh như vậy, cách nói chuyện và cử chỉ đâu có giống một người trẻ tuổi chưa đến tuổi trưởng thành cơ chứ.

Đoàn Trường Sinh nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nhưng vẫn không có nói gì.

Người tiến vào nhà là một đoàn đội có sáu người, mặc đồng phục chỉnh tề, nghiêm túc.

Lúc này người mặc vets đen dẫn đầu tiến lên trước mặt Nguyễn Thế Hiển.

“Chào ông, xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Vạn Thành, luật sư kiêm cố vấn pháp luật của tập đoàn Đoàn Nguyên.”

Tự giới thiệu xong đâu vào đấy, Ngô Vạn Thành cũng không cần chờ Nguyễn Thế Hiển trả lời, nghiêm túc xoay người sang cung kính nói với Đoàn Trường Sinh.

“Cậu chủ, những thứ cậu càn đều đã mang tới cả, không biết cậu muốn làm gì?”

Đoàn Trường Sinh mỉm cười, gật đầu hài lòng, nói.

“Đưa cho ông Hiển xem một chút...”

Nói xong ánh mắt anh lại quét ngang Nguyễn Hoa một cái, nhà nhạt nói tiếp.

“À! Còn có cả bạn học của tôi nữa chứ...”

“Vâng.”

Ngô Vạn Thành gật đầu, ra hiệu cho mấy người bên cạnh.

Hai người cầm một sấp tài liệu đưa tới cho cha con Nguyễn Hoa xem.

Hai bố con nhìn sấp tào liệu trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng dưới ánh mắt lạnh như đao của Đoàn Trường Sinh họ cố căng da đầu ra để nhìn tài liệu kia.

Nhưng khi nhìn rõ thì hai mắt bọn hoi trợn lớn.

“Cái... Cái này là đặt điều hãm hại...”

Nguyễn Hoa thoảng thốt hét lên, vội vàng chạy đến, xúc động muốn quỳ ôm chân của Đoàn Trường Sinh.

Đoàn Trường Sinh bình tĩnh né tránh, không để cho cô ta có cơ hội động vào mình.

“Bạn Hoa cứ bình tĩnh, quà tới còn chưa có hết mà, bạn đừng có xúc động quá như thế chứ.”

Nói rồi anh ra hiệu cho Ngô Vạn Thành.

“Đưa nốt lễ vật đi chứ chú Thành...”

Ngô Vạn Thành nhận được lệnh, quay người gật đầu với trợ lý.

Một lát sau đã thấy trợ lý dẫn vào bốn tên côn đồ bặm trợn đi vào.

Vừa nhìn thấy người bị dẫm vào Nguyễn Hoa cả người mềm nhũn, xụi lơ ngã bệt xuống sàn nhà.

Nguyễn Thế Hiển cũng không khá hơn con gái bao nhiêu. Vợ ông ta ở một bên, ban đầu là không hiểu gì, nhưng khi nhìn thấy nhóm người kia, lại nhìn biểu hiện của hai bố con thì bà ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, trong miệng lắp bắp kinh hãi và không thể tin tưởng được.

Bà ấy chạy tới chỗ chồng mình, chất vấn.

“Ông không nghe lời tôi khuyên, ông cùng nó vẫn cố chấp làm như thế?”

Là câu hỏi cũng như câu khẳng định, bà ta tuyệt vọng ngồi bệt xuống sàn nhà.

Lúc này Đoàn Trường Sinh mới nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí thong dong như đang nói chuyện phiếm, uống trà đá vậy.

“Đây là tôi lấy trà của người kính người... Dám tính kế đi ị trên đầu của tôi, chắc các người phải lường trước được hết hậu quả rồi nhỉ...Không biết phần đáp lễ này các người có hài lòng?”

Nguyễn Hoa vạn phần sợ hãi. Mấy hôm trước cô ta vô tình biết được công ty của nhà cô ta sắp không trụ được nữa, đã sắp phá sản rồi, mà bố của cô ta thì lực bất tòng tâm.

Khi cô ta hỏi chuyện thì ông cũng chỉ biết thở dài. Sau đó cô ta biết được công ty của nhà cô ta có tham gia một gói thầu, nếu như có thể thành công và giành được quyền hợp tác cùng tập đoàn Đoàn Nguyên thì sẽ có cơ hội trở mình.

Vậy là cô ta nghĩ ra một cách, cách này là dựa trên kiến thức đọc truyện ngôn tình của cô ta mà ra, đó là liên hôn, mượn sự giúp đỡ.

Tuy cô ta chưa tới tuổi kết hôn, nhưng không phải cô ta học cùng lớp với cậu ấm, cháu đích tôn, chủ nhân tương lại của tập đoàn Đoàn Nguyên kia hay sao.

Nếu cô ta cùng Đoàn Trường Sinh yêu nhau, chỉ cần anh thổi một tiếng gió thôi, không phải công ty nhà cô ta có thể thuận lợi mà giành được gói thầu tác kia hay sao. Kể cả không giành được đi chăng nữa thì những kẻ đang muốn lật mặt với gia đình cô, cũng phải kiêng nể vài phần bởi vì cô ta rất có thể là mợ chủ tương lai của nhà họ Đoàn.

Khi cô ta nói ra ý tưởng này của mình, bố cô ta ban đầu cũng không tán thành, nhưng về sau những sức ép mỗi lúc một lớn, ông ta đã bí quá mà hoá liều, làm theo cách của con gái, nên mới có một màn diễn kịch đáng thương ở cổng trường kia. Cũng như tranh thủ sự thương hại của Đoàn Trường Sinh mà nhờ anh giúp đỡ.

Đáng tiếc đời không như là mơ, hai bố con họ tính toán rất tốt, nhưng họ đã tính sai sự thông minh và sự lạnh lùng của Đoàn Trường Sinh.

Đoàn Trường Sinh cũng lười dây dưa cùng bọn họ, anh đứng dậy muốn rời đi.

“Trời hôm nay thật đẹp, chú Hiển nên cân nhắc xin phá sản rồi, vô cùng hợp lý đó...”

Nhìn anh tiêu sái rời đi, Nguyễn Hoa không cam lòng mà hét lên.

“Cậu vì sao lại muốn dồn ép chúng tôi như vậy chứ? Nhà chúng tôi còn chưa có đủ thảm hay sao?”

“Chưa đủ!”

Đoàn Trường Sinh dừng bước chân rất thật thà trả lời, khiến Nguyễn Hoa tức muốn ói máu. Cô ta lại hét lên.

“Đoàn Trường Sinh, cậu có cần quá đáng đến vậy không?”

Lúc này, Đoàn Trường Sinh cũng không muốn trả lớn mấy câu hỏi ngu xuẩn của cô ta nữa, ngồi lên đầu anh nhổ tóc, khi dễ, anh còn muốn anh tươi cười chấp nhận hay sao, anh tốt tính như vậy à?

Từ trước tới nay anh ghét nhất ai tính kế anh như vậy, bắt anh ăn thiệt thòi lớn như thế, anh không cho họ nuốt ngược thiệt thòi này thì tên anh nên viết ngược cho rồi. Bước chân nhanh dần rời đi.

Đoàn Trường Sinh ngày hôm sau đến lớp sớm hơn mọi ngày, trên tay là một hộp quà nhỏ xinh, anh len lén đặt vào hộc bàn của ai đó.

Minh Hiểu Khê đến lớp, tùy tuỳ tiễn tiện bỏ cặp sách vào ngăn bàn, không hề chú y chút gì, nhanh chân lao ra ngoài. Mấy người Đỗ Thu Hoài và Nguyễn Hương Giang còn đang chờ cô ở dưới căng tin trường để ăn sáng.

Đoàn Trường Sinh trân trân nhìn vào hộc bàn học, sắc mặt cứng đờ.

Cứ như vậy, đến tận cuối buổi học Đoàn Trường Sinh vẫn rất chú ý đến hộc bạn học của Minh Hiểu Khê.

Nhưng còn Minh Hiểu Khê lại không hề hay biết có một món quà đã bị cô vô tình bỏ qua rồi. Còn người tặng quà thì sắc mặt đã sắp buồn bực nhỏ ra mực rồi.

Đoàn Trường Sinh chờ cả lớp tan học mới len lén lấy hộp quà trở lại. Nghiến răng nghiến lợi mà mắng.

“Minh Hiểu Khê cái cô ngốc này...”

“Hắt xì!!!...”

Minh Hiểu Khê ở ngoài cổng trường, hắt xì liên tục mấy cái mà tối tăm mặt mũi.

Nguyễn Hương Giang lo lắng.

“Có phải cậu bị cảm rồi không?”

“Không sao đâu, chắc là có ai mắng tớ ấy mà.”

Minh Hiểu Khê cười khì khì mà khoát tay.

Đỗ Thu Hoài cũng lo lắng, đưa tay sờ trán Minh Hiểu Khê, thấy cô không sốt mới yên tâm.

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.