Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 67: Chương 67: Mắt Mù À




Minh Hiểu Khê tiến lên, hung hăng vung lên một bạt tai.

“Bốp...”

Cô chỉ vào người phụ nữ vừa giận vừa mắng.

“Chồng của bà đi sờ người khác, biết đây là cái gì không? Đây là hành vi trái pháp luật, trái luân thường đạo lý.

*** loạn, sàm sỡ con gái nơi công cộng, bắt được chỉ muốn lôi ra chém cho vài nhát! Bà sao còn không biết xấu hổ đi mắng người bị hại? Mắt mù à!?”

Đám du khách vây xem cũng dồn dập chỉ trích.

“Người vợ này đúng là bị bệnh mà, mắng cô gái nhà người ta như thế, miệng lưỡi đúng thật là dơ bẩn!”

“Vãi cả, chúc người nào đó một đời xui xẻo nha!”

“Không biết xấu hổ, sao không đi mà mắng pháp luật của cảnh sát đi! Đồ điên!”

Người đàn bà kia bị đánh một bạt tai, lại bị mọi người xô vào chỉ trích. Mụ ta bắt đầu khóc lớn, xé tung quần áo.

“A! Tao không muốn sống nữa! Chúng mày đều khi dễ tao! Có phải chúng mày đều muốn bức tao chết đi đúng không!!?”

“Tao chết có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng mày! Chúng mày đều là tội phạm giết người!”

“Con điếm nhỏ kia, bà đây chúc mày sớm bị người ta ***! Ngày...”

Người đàn bà xé quần áo, nằm trên mặt đất giống như kẻ điên, khóc lóc lăn lộn đến om sòm.

Ánh mắt Minh Hiểu Khê lạnh lùng, cô đi tới, khom lưng một chân đạp lên người phụ nữ kia.

“Nói thêm một chữ, tôi giết bà.”

Người đàn bà khóc lóc om sòm chống lại tầm mắt của Minh Hiểu Khê, mấy lời mắng chửi người khác ngậm lại trong cổ họng, không thể nào thoát ra được.

Toàn thân bà ta đều run rẩy như là bị bấm nút pause, ngừng chửi, cả người đều run đến lợi hại.

Minh Hiểu Khê đạp xuống cổ bà ta, lạnh lùng cúi đầu xuống, ánh mắt kia nhìn bà ta như đang nhìn vật chết.

Bà ta rùng mình một cái, đối với lời nói của Minh Hiểu Khê không hề có nghi ngờ gì.

Nếu bà ta vẫn cứ tiếp tục, cô thực sự sẽ giết chết mình.

Đúng lúc này có người đi đến kéo Minh Hiểu Khê lại.

“Bình tĩnh chút, để anh.”

Minh Hiểu Khê nhìn sang, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.

Đoàn Trường Sinh nhéo nhéo má cô một cái, sau đó ánh mắt nhìn sang người đàn bà kia, lạnh giọng.

“Bà mới nói cái gì, nói thêm lần nữa đi.”

Người đàn bà tròng mắt đảo loạn, chú ý tới Đoàn Trường Sinh, hung tợn giảm thấp thanh âm xuống.

“Bà đây nói, con điếm này là loại tiện nhân không biết xấu hổ, dám hại chồng tao, mày sẽ bị vạn thằng ***...”

“Ok.”

Đoàn Trường Sinh lắc lắc di động.

“Bà cùng chồng tình cảm cũng thật tốt, đôi phu thê cùng đi trại tạm giam, cảm động gì đâu á.”

Đoàn Trường Sinh híp mắt, trong giọng nói còn mang theo trào phúng.

Cảnh sát của khu này đã chạy tới, căn bản không cần Minh Hiểu Khê tường thuật lại, đám khách xung quanh đã mồm năm miệng mười kể lại toàn bộ sự việc.

Người đàn ông kia còn muốn chạy, người đàn bà kia nhìn thấy cảnh sát còn kêu khóc muốn chết muốn sống, cảnh sát cũng bất đắc dĩ với mụ đàn bà chanh chua này.

“Cô gái, đây không phải chuyện lớn gì, bị sờ một chút thôi mà, chúng ta cho qua nha.”

“Được ạ.”

Minh Hiểu Khê cười lạnh.

“Bây giờ cháu sẽ đi nhảy sông, nói cảnh sát không giải quyết mạnh mẽ chuyện người dân bị hại, chú xem có được không?”

Mặt đám cảnh sát tái xanh.

Đoàn Trường Sinh lúc này ở bên cạnh cũng nhìn mấy cảnh sát chằm chằm.

“Tôi đã liên hệ với cục trưởng của các anh, nếu các anh cảm thấy chuyện này nhỏ, vậy để ông ta đến xử lý đi.”

Đoàn Trường Sinh nói xong, điện thoại của viên cảnh sát kia cũng reo lên.

Nghe xong điện thoại, ánh mắt của anh ta thật sự không thể tin nổi mà nhìn Đoàn Trường Sinh.

Lần này sắc mặt cảnh sát không còn tái xanh nữa mà là hoảng hốt, đến vội vàng.

“Vâng vâng, sếp yên tâm, cái hạng người bại hoại, sâu mọt của xã hội này chúng tôi sẽ xử lý thật tốt, để làm gương ạ.”

“Vâng vâng...”

Đùa cái gì vậy để cục trưởng đến giải quyết vậy bọn họ trực tiếp về vườn luôn.

Người đàn ông đó cùng vợ ông ta lập tức bị bắt đi.

Minh Hiểu Khê viết bản tường trình xong liền không có liên quan gì với mình nữa, cô cùng Đoàn Trường Sinh thừa dịp lúc cảnh sát rời đi liền lôi anh ra khỏi đám người này.

“Bực quá, súc sinh dạo này nhiều như thế sao?

Đôi vợ chồng kia quả thực là đám người rác rưởi của xã hội mà, đám đó nên trực tiếp bắn chết đi thì tốt hơn.”

Đoàn Trường Sinh đi ở bên cạnh yên lặng nghe cô nói.

“Em sao lại ở đây?”

Minh Hiểu Khê nhún vai.

“Buồn quá nên ra ngoài chơi thôi.”

Đoàn Trường Sinh cười nghiêng người vào cô.

“Anh không ở nhà nên em buồn, nhớ anh đúng không?”

Minh Hiểu Khê liếc mắt nhìn anh một cái.

“Bớt ảo tưởng đi người anh em.”

Đoàn Trường Sinh, người anh em khẽ đen mặt.

Minh Hiểu Khê tâm tình không tệ đi về phía trước.

“Em muốn đi đâu?”

Minh Hiểu Khê chỉ tay về phía trước.

“Nghe nói ở đây có công viên nước chơi rất vui, em đang muốn qua đó chơi. Nhân tiện ngắm mỹ nam.”

Đoàn Trường Sinh nghe thấy hai từ mỹ nam, sắc mặt triệt để âm u.

“Gặp nhau là cái duyên, trùng hợp anh cũng muốn đến công viên nước. Đi cùng đi.”

Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt.

“À!!! Vậy đi thôi. Em còn phải đi mua đồ bơi nữa.”

Hầu kết Đoàn Trường Sinh liền lăn lộn một vòng.

Công viên nước, đồ bơi?

Anh nhanh tay nhắn một tin nhắn gửi đi, sau đó rảo bước đuổi theo cô gái.

Đồ bơi không cần thử, Minh Hiểu Khê chọn vài bộ dễ nhìn, cầm đi hỏi Đoàn Trường Sinh.

“Cái này nhìn đẹp không?”

Trong tay Minh Hiểu Khê là bộ đồ bơi màu lam rất đơn giản, một bộ màu đỏ liền quần, còn có một bộ ít vải hơn.

“Chồng à, anh xem em mặc cái này có đẹp không?”

Bên cạnh có một đôi vợ chồng, nhìn như mới cưới, cô vợ cũng chọn xong, đưa cho anh chồng nhìn.

Trong tay cô ấy cầm là bikini.

“Đẹp, em mặc chắc chắn sẽ rất đẹp!”

Anh chồng giơ ngón cái lên khen, khen xong lại đem bộ khác đưa cho cô vợ.

“Nhưng anh cảm thấy em mặc bộ này nhìn đẹp hơn!”

Cô vợ được dỗ cho vui vẻ, lập tức mua bộ trong tay.

Anh chồng nhanh chóng đem bikini nhét vào bên kia, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hành vi đó hoàn toàn dừng ở trong mắt Đoàn Trường Sinh.

Anh chần chờ nhìn ba bộ trong tay Minh Hiểu Khê.

Ba bộ đều tương đối kín, chỉ có bộ kia có hơi bảo thủ.

Mà đồ bơi kia, nửa trên là áo trên eo, nửa dưới là váy ngắn, chỉ để lộ ra một vòng eo mảnh khảnh.

“Em mặc đều đẹp mắt.”

Đoàn Trường Sinh khen một câu.

“Nhưng...”

Đoàn Trường Sinh còn chưa kịp nói hết, cô gái đã cười như hoa.

“Đẹp thật à, thế thì em mặc cái này.”

Minh Hiểu Khê lập tức cầm bộ ít vải nhất, mang đi thay.

Các cô gái chỉ thích xinh đẹp, Minh Hiểu Khê càng cảm thấy bày ra bộ dáng của chính mình mới là loại yêu thích đối với mình cũng như tự tin với chính bản thân mình.

Đoàn Trường Sinh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không thể nói gì.

Cô thích là tốt rồi.

Minh Hiểu Khê cùng cô vợ ở bên cạnh đi thay đồ bơi, hai tên nam cũng đi thay quần bơi.

Đoàn Trường Sinh mặc quần bờ cát đứng ở ngoài chờ Minh Hiểu Khê.

“Người anh em, cậu thế này là không được.”

Người chồng lắc đầu thở dài.

“Một chút uy nghiêm của bạn trai cũng không có, không phải cô ấy nói gì cậu cũng nghe được. Về sau chắc chắn sẽ không có địa vị gì hết. Học theo tôi này, học được cách từ chối, làm cho cô ấy phải nghe lời cậu.”

Đoàn Trường Sinh im lặng không trả lời.

“Chồng ơi!”

Cô vợ thay xong đi ra, người chồng nhìn xong đều đen cả mặt.

Cô vẫn mặc bộ bikini vừa nãy!

“Em...”

“Chồng ơi, em có đẹp không?”

Anh chồng lúc trước còn mạnh miệng bây giờ đã lập tức giơ ngón tay cái lên.

“Đẹp! Đẹp lắm!”

Minh Hiểu Khê cũng từ trong phòng thay đồ đi ra.

Trên người cô còn khoác khăn lông.

“Đi thôi.”

Một nhóm bốn người đến trước bể bơi, Minh Hiểu Khê cùng cô gái đều bỏ khăn lông xuống.

Bộ bikini Minh Hiểu Khê mặc trên người là bộ màu xanh lam, dáng người cô gái cao gầy, lồi lõm đầy đủ.

Minh Hiểu Khê quay đầu.

“Chúng ta đi... A!”

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Đoàn Trường Sinh đang chật vật quay đầu.

“Anh sao lại... Chảy máu mũi?”

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.