Hai người ở bên này vô tư mắt to nhìn mắt nhỏ, hoàn toàn không ý thức được, những hình ảnh này của bọn họ đã bị chụp lại và đưa lên diễn đàn của trường đại học.
Hình ảnh vừa được đăng lên, bình luận phía dưới đã gần như điên cuồng.
“Oa! Nam thần, mỹ nữ...”
“Nhìn một chút, thật đẹp đôi...”
“Không được, nam thần là của tôi...”
“Mỹ nữ này chính là tân thủ khoa kiêm hoa khôi trường đúng không nhỉ?”
“Nam thần đúng là nam thần, bình thường lạnh lùng là vậy, thế nhưng yêu đương cũng chọn người tốt nhất...”
...
Điện thoại Đoàn Trường Sinh liên tục có tin nhắn oanh tạc.
Vũ Duy Mạnh: “Cậu với Hiểu Khê quay lại với nhau rồi hay sao?”
Trần Hải Đăng: “Cô ấy nhớ ra cậu rồi?”
Vũ Thanh Vi:“ Nhìn hai người rất đẹp đôi. Nhưng mà mọi người ơi mau đến cứu em. Hà Hiểu Lam muốn phát điên rồi!”
Đoàn Trường Sinh xem tin nhắn, cũng không có nhắn lại, tắt máy tiếp tục ngắm người đẹp.
Minh Hiểu Khê cũng bị tin nhắn oanh tạc, đang chăm chú đọc rồi trả lời.
Hoàng Nhã Phương: “Mau nói đi, cậu và nam thần lạnh lùng kia là chuyện gì? Thành khẩn khai báo sẽ nhận được sự khoan hồng.”
Lan Anh: “Mau khai ra, cậu vì sao đã ăn được cái nam thần kia vậy?”
(icon hắc hắc cười gian.)
Minh Hiểu Khê:“ Chuyện rất dài dòng, trở về liền kể cho các cậu.
Ngày hôm nay, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến cho Minh Hiểu Khê có chút không thể tiêu hoá kịp.
Cô ở trên giường lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được.
Vậy là ngày hôm sau hai quầng thâm mắt đen sì như gấu trúc xuất hiện.
“Ối! Hai mắt cậu làm sao thế kia?”
Trần Lan Anh cùng Hoàng Nhã Phương nhìn cô bạn mà giật nảy cả mình.
Minh Hiểu Khê xua xua tay.
“Đừng hỏi mình tại sao. Mình cũng không biết là tại sao đâu.”
Hai cô bạn nhìn nhau, một mặt mộng bức không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Minh Hiểu Khê mang theo hai quầng thâm mắt gấu trúc, không có tâm trạng học tập, sau khi điểm danh xong liền trực tiếp ở bên bàn học gục xuống mà ngủ gật.
“Em sinh viên kia...”
Giáo sư đang giảng bài, sự chú ý lại va vào một sinh viên ngủ gật.
Vị giáo sư này có tiếng là khó khăn, nghiêm túc, sinh viên đều e sợ.
Ở trong giờ học của ông từ trước đến nay không ai giám lơ là.
Ấy vậy mà hôm nay có người ngồi ở kia mà ngủ.
Người bên cạnh khẽ lay Minh Hiểu Khê.
“Giáo sư Lâm gọi cậu kìa.”
Minh Hiểu Khê giật mình đứng lên.
Giáo sư Lâm nhìn cô một cái, lạnh giọng nói.
“Em trả lời cho tôi phần bài này...”
Trên màn hình chiếu nhằng nhịt các chữ và số.
Minh Hiểu Khê nhìn lên màn hình chiếu, đầu óc dần dần thanh tỉnh.
Đây là toán nâng cao. Đề bài kia...
Minh Hiểu Khê thở dài, đầu như muốn phình to ra, nhanh chóng dùng máy tính trong tay tính toán.
Một lát sau mới nhìn thẳng lên bục giảng, trả lời.
“Thưa thầy...”
Giáo sư Lâm mặt vẫn một biểu cảm lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Minh Hiểu Khê mạch lạc nói một tràng dài, nói xong, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Giáo sư Lâm nhìn cô, ánh mắt hơi loé sáng.
“Em là tân thủ khoa năm nay?”
“Vâng thưa thầy...”
Minh Hiểu Khê lễ phép trả lời.
Giáo sư Lâm khẽ gật đầu, nhìn đến đôi mắt gấu trúc của cô, vẫy tay.
“Được rồi...”
Giáo sư tiếp tục giảng bài, Minh Hiểu Khê tiếp tục gục đầu, nặng nề ngủ tiếp.
Một khúc nhạc đệm nhỏ này, ấy vậy về sau cũng có thể gây sóng gió.
Minh Hiểu Khê ngủ một giấc, cảm thấy thanh tỉnh không ít.
Giờ học kết thúc, cô đứng lên đang muốn thu dọn đồ đạc của mình, một bàn tay của ai đó đã giúp cô thu dọn.
Minh Hiểu Khê ngước nhìn, là Đoàn Trường Sinh.
“Sao anh lại ở đây?”
Đoàn Trường Sinh đưa tay xoa đầu cô một cái.
“Đến đón em...”
Minh Hiểu Khê vuốt vuốt tóc, hung hăng mắng.
“Đừng có tùy tiện xoa đầu người khác như thế. Nếu có lần sau, tôi liền chặt tay anh.”
Hung hăng mắng xong cô khoác ba lô lên vai đi ra bên ngoài.
Đoàn Trường Sinh bất đắc dĩ đi theo sau.
“Anh mời em ăn tối được không?”
“Xin lỗi, nhưng tôi có hẹn rồi...”
Minh Hiểu Khê gọn gàng, dứt khoát mà từ chối.
Đoàn Trường Sinh xoa xoa mũi. Cô gái này, tính tình so với trước kia càng lớn hơn mấy lần.
Minh Hiểu Khê có hẹn là thật, cô phải theo lệnh điều động của ông nộ Tư đến bệnh viện Thái Dương.
Ông nội Tư nhà cô nghĩ cô chưa vất vả, còn muốn cô đến kiểm tra tình hình bệnh nhân cũ, kiêm chân chạy vặt ship thuốc.
Mấy năm nay đời sống quá vất vả rồi.
Minh Hiểu Khê đến bệnh viện. Bệnh nhân này là bệnh nhân cũ của ông nội Tư.
Thấy Minh Hiểu Khê đến ông cụ cười như hoa.
“Hiểu Khê đến rồi à? Làm phiền cháu quá...”
Minh Hiểu Khê cười cười.
“Cháu chào ông...”
Minh Hiểu Khê đến, con trai ông cụ nhanh chóng đứng lên, đưa đến ghế cho cô ngồi bên giường của ông cụ.
Minh Hiểu Khê ngồi xuống ghế, đưa tay bắt mạch.
Cô nhìn ông cụ nằm trên giường bệnh vô cùng không tán thành.
“Ông ơi, ông năm nay đã ngoài chín mươi rồi, không thể tùy ý như vậy được.
Uống quá nhiều rượu sẽ bị ngộ độc, mà còn là rượu ngâm cây thuốc, lại càng không được.
May mà lần này các chú các bác phát hiện sớm, nếu để muộn thì phải làm sao đây.”
“Đấy, bố thấy không, đến một cô bé còn hiểu chuyện như vậy, thế mà bố cứ làm bọn con lo lắng thôi.”
Ông cụ trừng mắt nhìn con trai một cái.
“Cút cút... Tôi không phải chỉ uống của anh có nửa lít rượu thôi sao. Anh còn keo kiệt với tôi cái gì, tôi nuôi anh bằng từng này, anh lại báo hiếu tôi vậy sao.
Lương tâm của anh có cắn rứt hay không?”
Người con trai nhìn ông cụ thở dài bất lực.
“Bố, đây không phải vấn đề con keo kiệt một chút rượu, mà vấn đề là sức khỏe của bố...”
Minh Hiểu Khê ngồi bên cạnh, khoé miệng co rút một hồi.
Ông cụ này đúng chuẩn một lão ngoan đồng không nói lý lẽ mà.
Minh Hiểu Khê đưa thuốc cho ông cụ, lại dặn dò người nhà một hồi mới rời đi.
Minh Hiểu Khê đi đến lối rẽ hành lang, nhìn thấy hai bóng người lôi kéo nhau lướt qua góc khuất.
Minh Hiểu Khê tuy chỉ lướt qua nhưng có thể nhìn ra, người con gái kia khá quen.
“Là Hà Hồng Vân!”
“Anh... Anh buông tôi ra...”
Hà Hồng Vân bị người nọ thô bạo mà kéo đi. Hướng nhà vệ sinh mà đến, sau đó đóng sầm cửa lại.
Minh Hiểu Khê trợn mắt. Nhìn biểu hiện vừa rồi hình như Hà Hồng Vân không có tình nguyện.
Mà người đàn ông kia, Minh Hiểu Khê cũng có chút quen mặt, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
Bên trong nhà vệ sinh, Hà Hồng Vân bị đè ở trên cửa, gã đàn ông đang duỗi tay xé quần áo cô ta.
“Bé ngoan của anh, anh đây thèm chết mất...”
“Đừng... Dừng lại...”
Hà Hồng Vân điên cuồng dãy dụa mà đẩy người nọ ra.
Người kia lại cười lên càng nham nhở, xem như đây là một trò chơi tình thú.
“Em bảo anh đừng dừng lại sao? Đừng gấp mà, một chút nữa sẽ làm em sướng...”
“Giáo sư, đây là bệnh viện, để, hôm nào... Em đền anh...”
Hà Hồng Vân duỗi tay giữ chặt cổ áo, đầu ngón tay trở lên trắng bệch.
“Giáo sư?...”
Minh Hiểu Khê bị những lời này làm cho kinh ngạc, chân đang muốn đạp cửa cũng phải dừng lại.
“Con mẹ nó chứ, là giáo sư... Giáo sư nào...”
Minh Hiểu Khê lục lọi trong trí nhớ, bảo sao thấy quen như vậy chứ...
Bên trong lúc này lại truyền ra âm thanh ô uế.
“Ông đây muốn ngay bây giờ, cô tới bệnh viện chẳng phải là để dụ dỗ đàn ông sao? Giờ tôi cho cô dụ đây, để cô dụ... Hahaha...”
“Soạt...”
Cùng với tiếng vải bị xé rách, cô gái càng giãy mạnh hơn.
“Anh buông tôi ra!”
“Sao hả, sợ tôi không trả tiền à?”
Gã đàn ông móc từ trong túi quần ra một cái ví da, lấy một ít tiền mặt xanh lè đẹp mắt nhét vào ngực Hà Hồng Vân.
“Nhìn đi, tất cả là của cô đấy... Hồng Vân, Hồng Vân ngoan, để anh chơi một lần thôi, em sẽ vừa có tiền, mà học kỳ lần này giải tích kia anh giúp em qua nhé... Ngoan...”
(còn tiếp)