Minh Hiểu Khê vừa tan học đã thấy Vũ Thanh Ti đang đứng trước cửa lớp cô chờ ở đó.
Vừa thấy Mình Hiểu Khê đi ra, cô nàng liền chạy tới ôm lấy cánh tay của cô.
“Chị Hiểu Khê...”
Minh Hiểu Khê khẽ nhíu chân mày nhưng không có đẩy cô nàng ra.
Trước đó đã nhận lời mời tới nhà của Vũ Thanh Ti, nên hôm nay trước khi đến trường Minh Hiểu Khê đã xin phép bố mẹ trước, cô đi theo Vĩ Thanh Ti lên xe ô tô riêng đưa đón của cô ấy.
Xe chạy tầm 15p thì chạy một khu dân cư cao cấp, dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng xa hoa.
Minh Hiểu Khê nhìn căn biệt thự trước mắt mà mắt chữ O mồm chữ A.
Căn biệt thự tọa lạc ở một vị trí cực đẹp và yên tĩnh, nằm riêng biệt ở khu biệt thự cao cấp PVL. Đó cũng là nơi có hàng loạt tòa nhà cao ốc và biệt thự sang trọng.
Biệt thự của nhà Vũ Thanh Vi với diện tích rộng lớn lên đến 500m².
Trong khuôn viên biệt thự còn sở hữu cả bể bơi, sân tennis rộng cùng khuôn viên đẹp đẽ hướng ra bờ sông lãng mạn.
Nếu như bên ngoài là vẻ nguy nga, tráng lệ và cổ tích thì những đồ nội thất bên trong lại được dát vàng cực kỳ xa hoa, lộng lẫy khiến người ta phải trầm trồ và ao ước.
Trong bốn người chỉ có Minh Hiểu Khê là lần đầu đến nhà nên Vũ Thanh Vi đặc biệt làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu nhà mình cho cô.
“Bác Lan ơi! Bác Lan...”
Vừa vào trong nhà Vũ Thanh Vi đã cất giọng oang oang gọi bác giúp việc nhà mình.
Gọi mãi cũng không thấy có người thưa, Vũ Thanh Vi cười trừ một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
“Alo...”
Chuông đổ một hồi khá lâu, bác giúp việc mới bắt máy. Vũ Thanh Vi giận hờn.
“Bác Lan ơi! Bác đang ở đâu vậy ạ.”
Bên kia truyền tới âm thành ồn ào, giọng bác Lan có chút gấp gáp.
“Cô chủ, không phải bà chủ đã nói với cô rồi sao, hôm nay tôi đi cùng bà ấy tới giúp đỡ tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn bà của chủ mà.”
“Hả???”
Vũ Thanh Vi ngơ ngác, đầu óc lúc này mới chợt nhớ ra. Hôm qua đúng là mẹ cô có dặn cô là hôm nay mẹ sẽ dẫn bác Lan tới nhà Cô Chi bạn thân của mẹ giúp tổ chức tiệc sinh nhật.
Mẹ dặn cô nói với anh trai, dặn hai anh em hôm nay chịu khó ăn hàng.
Vũ Thanh Vi ái ngại nhìn bốn người đang ngồi ở sô pha.
“Em quên mất là hôm nay bác Lan đi theo mẹ qua bên cô Chi phụ việc. Cơm hôm nay sẽ không có ai nấu cho chúng ta rồi.”
Vũ Duy Mạnh trừng mắt nhìn em gái.
“Có mỗi chuyện như vậy thôi mà cũng quên được, anh cũng đến lạy mày thôi. Thế bây giờ định tính thế nào đây.”
Vũ Thanh Vi cười hì hì, lắc đầu.
“Em không biết...”
Trần Hải Đăng nhướng chân mày, nói.
“Trong bếp có đồ để nấu ăn không?”
“Có!”
Vũ Thanh Vi nhanh nhảu đáp. Sợ Trần Hải Đăng sợ ít còn bổ sung thêm.
“Rất nhiều luôn ý...”
Vũ Duy Mạnh cười khẩy.
“Đồ thì rất nhiều, nhưng không có người biết nấu thôi.”
Trần Hải Đăng đá cậu ta một cái.
“Tôi nấu.”
“Cậu nấu có ăn được không đó.”
Đoàn Trường Sinh có chút nghi ngờ. Trần Hải Đăng cảm thấy mình bị xúc phạm, nghiến răng nói.
“Ăn được hay không chờ tôi làm xong thì biết. Đảm bảo không độc chết cậu.”
Đoàn Trường Sinh khẽ nhún vai.
“Được thôi, tôi rửa mắt trông chờ được thưởng thức...”
Trần Hải Đăng liếc mắt nhìn mấy cậu bạn một cái mới đứng dậy xắn tay áo đi vào bếp.
Minh Hiểu Khê thấy anh ta đã đi vào trong bếp thì nói.
“Để tôi tới giúp cậu.”
“Được.”
Trần Hải Đăng gật đầu cười cười.
Vũ Thanh Vi lười biếng ôm một gói snack, vẻ mặt lộ ra chút áy náy.
“Em không biết làm gì hết ý, vào chỉ tổ làm anh chị vướng chân vướng tay, nên em sẽ ở bên ngoài cổ vũ, chờ anh chị nấu xong em sẽ ăn thật ngon miệng ạ.”
Minh Hiểu Khê khoé môi khẽ giật giật mấy cái, đây có thể coi là một hình thức giúp đỡ hay không nhỉ.
Đoàn Trường Sinh yên lặng lấy điện thoại mở game chơi, không có ý định giúp đỡ cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Vũ Duy Mạnh ban đầu định đi theo giúp đỡ Trần Hải Đăng một tay, nhưng khi thấy Minh Hiểu Khê vào theo rồi thì anh chỉ hừ lạnh một tiếng không muốn giúp nữa.
Trong bếp Trần Hải Đăng bắt đầu sơ chế tẩm ướp nguyên liệu.
Minh Hiểu Khê ở một bên cắm cơm nhưng sau khi vo gạo cho vào nồi, cằm điện thì cô lại không biết sử dụng loại nồi nhiều nút điều chỉnh này, khó xử đứng ở đó.
Trần Hải Đăng thái xong thịt nhìn sang thì thấy cô gái đang trừng mắt nhìn nồi cơm thì có chút buồn cười, anh đi tới nói.
“Loại nồi này nhiều chức năng nên ai chưa dùng sẽ không biết nên chỉnh thế nào đâu.”
Minh Hiểu Khê hơi ngượng ngùng gật đầu.
“Đúng vậy.”
Trần Hải Đăng kiểm tra lượng gạo cùng nước thấy đã ổn, anh bắt đầu bấm nút chỉnh chế độ nấu cơm.
Minh Hiểu Khê nhìn con người đẹp trai, cách cư xử dịu dàng, tao nhã thì trái tim thiếu nữ có chút đập rộn ràng, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Trần Hải Đăng chỉnh xong nồi cơm thì đưa cho Minh Hiểu Khê một bó rau muống.
“Cậu giúp mình nhặt rau nhé.”
“Được.”
Minh Hiểu Khê nhận lấy bó ra đi ra bàn ngồi nhặt.
Nhặt xong rau, cô rửa sạch, đưa tới bên bếp cho Trần Hải Đăng.
Thấy Trần Hải Đăng đã nấu xong một món cá sốt cà chua, cô giơ ngón cái lên với anh.
“Cậu giỏi thật đấy.”
“Cũng bình thường thôi.”
Trần Hải Đăng được khen cũng rất vui vẻ. Anh chỉ vào một bọc thịt gà bên cạnh.
“Cậu cất hộ thôi bọc thịt gà kia vào tủ đi, tôi không biết nấu món gì với nó cả.
Minh Hiểu Khê nhìn túi thịt gà, hai mắt loé sáng, ngập ngừng nói.
“Tôi có thể nấu món gà cay được không?”
Trần Hải Đăng tay đang bận đảo thức ăn, tùy ý nói.
“Nếu cậu biết làm thì nấu đi thôi.”
Được sự đồng ý của Trần Hải Đăng, Minh Hiểu Khê nhanh chóng sơ chế thịt gà, sau đó nấu món gà cay của mình.
Dưới sự cố gắng của hai người cuối cùng một bàn đồ ăn nóng hôi hổi, thơm nức mũi cũng được bày ra bàn.
“Ăn cơm thôi.”
Vũ Thanh Vi là con sâu ham ăn nhất, nhanh chóng chạy tới hít hà.
“Ừm... Không ngờ Hải Đăng cũng có công phu đầu bếp gớm.”
Vũ Duy Mạnh vùi đầu vào bát cơm, miệng nhai nhồm ngoàm mà tấm tắc khen.
Đoàn Trường Sinh nhìn Trần Hải Đăng, ánh mắt chăm chú.
“Thật không nhìn ra cậu rất có tài nấu nướng đấy.”
“Quá khen, quá khen...”
Trần Hải Đăng làm động tác chắp tay cảm tạ như trong phim kiếm hiệp.
“Ưm... Món gà này ngon đấy...”
Vũ Thanh Vi ăn liền mấy miếng gà cay. Minh Hiểu Khê thấy món ăn mình làm được khen trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Đoàn Trường Sinh nghe Vũ Thanh Vi tấm tắc khen thì cũng muốn thử, nhưng vừa ăn, sắc mặt anh liền đổi, vội vàng đưa tay bịt miệng.
“Khụ khụ... Cay quá...”
Đoàn Trường Sinh bị dạ dày, anh không ăn được cay.
“Trường Sinh không thể ăn cay, Hải Đăng, món này cậu làm cay quá rồi.”
Vũ Duy Mạnh rót cho Đoàn Trường Sinh một cốc nước, nhân tiện nói với Trần Hải Đăng một tiếng.
Minh Hiểu Khê nghe Vũ Duy Mạnh nói thì áy náy, nhận lỗi.
“Món này là tôi làm, tôi không biết là cậu ấy không thể ăn cay.”
Cô chân thành nhìn Đoàn Trường Sinh xin lỗi.
“Xin lỗi cậu.”
Đoàn Trường Sinh liếc mắt nhìn cô một cái, xong lại ho thêm một hồi dữ dội, hai mắt đỏ lên chảy cả nước mắt nước mũi.
Vũ Duy Mạnh lại có chút độc mồm.
“Có mà cô cố ý thì có.”
Trần Hải Đăng thật không nghe được giọng điệu này của bạn mình, liền nói giúp Minh Hiểu Khê.
“Không thể trách cậu ấy được. Làm sao cậu ấy biết được Trường Sinh không ăn được cay chứ.”
Vũ Thanh Vi cũng gật đầu đồng ý, nói.
“Đúng vậy, anh trai, anh bớt vô lý đi.”
Vũ Duy Mạnh cũng biết mình vô lý, ngẩng đầu nhìn Minh Hiểu Khê, nhỏ giọng nói.
“Xin lỗi.”
Minh Hiểu Khê cũng không để ý, lắc đầu, cười.
Ăn bữa tối xong, Minh Hiểu Khê một mình đi ra vườn hoa, vô tình gặp Trần Hải Đăng vũng đang ở đó.
Thấy cô ra anh khẽ mỉm cười, chủ động nói chuyện cùng cô.
“Cậu đã quen với môi trường học tập ở trường chưa?”
Minh Hiểu Khê gật đầu, trả lời.
“Đã quen rồi, các bạn trong lớp rất nhiệt tình.”
Trần Hải Đăng khẽ gật đầu. Anh lục túi, đưa cho cô một viên kẹo.
“Thật ra Trường Sinh và Duy Mạnh rất tốt, chẳng qua tính tình của Duy Mạnh hơi nóng nảy một chút, còn Trường Sinh, cậu ấy từ trước vẫn luôn lạnh nhạt như vậy. Các cậu ấy chưa từng bắt nạt bạn học bao giờ cả, lần cậu gặp Duy Mạnh cư xử không phải chẳng qua là cô bạn kia thực sự đã làm phiền cậu ấy quá nhiều rồi, nói nhẹ mãi cũng không thay đổi gì...”
Hai người nói chuyện một lúc khá lâu, Minh Hiểu Khê cũng có chút suy nghĩ, cô cảm thấy hai người kia cũng không đáng ghét lắm.
Minh Hiểu Khê là một cô nàng nhiệt tình, sau khi cùng Trần Hải Đăng nói chuyện, cô quyết định sẽ kết bạn cùng hai người Đoàn Trường Sinh và Vũ Duy Mạnh.
Khi vào nhà cô chủ động mang tới một đĩa bánh cho Vũ Duy Mạnh, để cùng anh làm và kết bạn.
“Bánh này rất ngon, cậu ăn thử một cái xem.”
Vũ Duy Mạnh nhìn đĩa bánh, lại nhìn sang cô gái, ánh mắt hơi nheo lại.
“Cậu có ý đồ gì?”
“Hả???”
Minh Hiểu Khê đang bừng bừng nhiệt huyết muốn làm hoà, kết bạn như bị dội một gáo nước lạnh mà nhất thời chết trân tại chỗ.
Đoàn Trường Sinh bên cạnh vốn không có phản ứng gì, lúc này lại tự nhiên đưa tay lấy một chiếc bánh, chậm rãi ăn, sau đó thong thả nhận xét.
“Mùi vị không tệ.”
Minh Hiểu Khê nghe nhận xét của anh, thì cảm giác ngượng ngùng được hoá giải.
“Đúng không, tôi cũng cảm thấy rất ngon.”
Đoàn Trường Sinh nhìn cô gái, hai mắt lấp lánh ý cười, trong sáng, cười đến ngốc nghếch, thật muốn nhéo má cô quá đi.
Đoàn Trường Sinh bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, vội vàng thu lại ánh mắt.
(còn tiếp)