Minh Hiểu Khê chạy lên đến nơi, khó nhọc lắm mới chen qua một đám người.
Đoàn Trường Sinh nhìn thấy cô liền đi tới, đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cô.
“Em vội vàng cái gì?”
Minh Hiểu Khê nhìn qua Hà Hồng Vân ở bên kia, đơn giản kể lại chuyện của mình và cô ta một chút.
Đoàn Trường Sinh nghe xong khẽ nhíu mày.
“Không liên quan đến em.”
Hà Hồng Vân nhìn thấy Minh Hiểu Khê thì hét lên.
“Minh Hiểu Khê, cô thật có tâm, còn muốn chạy đến tận đây xem thảm trạng của tôi hay sao?”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, là khẽ lắc đầu.
“Cô mau xuống đây đi, có gì thì cứ từ từ nói... Đừng xúc động...”
“Haha... Nhảy đi, chị chết đi mới tốt, mang theo nghiệt chủng trong bụng mà chết đi...”
“Bốp...”
Minh Hiểu Khê tức giận giáng cho Hà Hiểu Lam một bạt tai.
“Cô câm mồm...”
Hà Hiểu Lam bị một cái tát đánh đến sưng mặt, cũng tức giận muốn xông đến.
Đoàn Trường Sinh kéo Minh Hiểu Khê ra sau mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Hà Hiểu Lam.
“Cô tốt nhất đừng có lộn xộn, cô mang chuyện của Hà Hồng Vân đi lan truyền, bây giờ hậu quả là khiến cô ta muốn tự sát.
Nếu cô ta chết, vậy cô cũng không thoát khỏi liên quan đâu.”
Giọng nói anh trầm ấp, lạnh lùng truyền rõ.
Hà Hồng Vân nhìn Hà Hiểu Lam, ánh mắt không thể tin nổi.
“Chuyện là do cô làm... Cô làm sao mà biết...
Vì sao muốn dồn tôi vào chỗ chết. Tôi chết rồi cô còn muốn sống hay không?”
“Là tôi bảo nó làm...”
Một người phụ nữ ôm bụng bầu đi tới.
“Chị dâu...”
Hà Hiểu Lam nhìn người tới hô lên một tiếng.
Người phụ nữ kia nhìn cô ta một cái, lại nhìn sang Hà Hồng Vân.
“Là cô quyến rũ chồng tôi. Tôi chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, thật không nghĩ đến một con điếm mặt dày như cô lại không thể chịu đựng được một kích này.”
Cô ta xoa xoa bụng bầu, đắc ý.
“Sao nào, muốn nhảy xuống hay sao? Cũng tốt, vậy tôi cũng không cần lo con mình sinh ra lại có một đứa nghiệt chủng làm em gây chướng mắt.”
Minh Hiểu Khê trợn mắt nhìn người phụ nữ nọ. Cô ta ở giờ phút này còn muốn thêm dầu vào lửa, là thực sự muốn bức chết người hay sao?
Hà Hồng Vân cười lạnh.
“Nhìn xem, tôi đang mặc cái gì?”
Hà Hồng Vân toàn thân đồ đỏ chói, khuôn mặt trang điểm đậm, môi mọng đỏ chói.
Người phụ nữ nhìn cô ta cười khẩy.
“À! Cô muốn thành ác quỷ về báo thù sao? Haha... Tôi chờ, tôi chờ...”
Minh Hiểu Khê cũng mở to mắt nhìn, đã là thời đại nào rồi mà Hà Hồng Vân lại có thể ngây thơ đến như vậy.
Nhưng người phụ nữ càng thêm hưng phấn, cười lớn.
“Haha... Tôi sẽ chờ cô đến tìm tôi. Tôi sẽ mời cho cô một thầy pháp nổi danh nhé...”
Hà Hồng Vân bị những lời này của cô ta chọc giận, cả người thở hổn hển, lảo đảo muốn ngã xuống.
Mọi người xung quanh hết hồn, cảnh sát thấy tình hình không ổn, vội vàng cho người mang người phụ nữ nọ đi xuống.
Hà Hiểu Lam cùng mẹ của cô ta cũng bị đưa đi.
Hà Hồng Vân nhìn đến Minh Hiểu Khê đang đứng ở bên cạnh Đoàn Trường Sinh, khuôn mặt cô ta vặn vẹo.
“Hai người đến đây...”
Đoàn Trường Sinh theo bản năng bảo vệ Minh Hiểu Khê ở phía sau.
Cảnh sát ra hiệu cho hai người đi lên.
Hà Hồng Vân cười lạnh.
“Thật không ngờ, lại có một ngày anh có thể bảo vệ một cô gái đến nước này.”
Ánh mắt cô ta nhìn Đoàn Trường Sinh tràn ra cảm giác nóng bỏng, lại có chút không cam lòng.
“Vì sao anh lại thích cô ta? “
Đoàn Trường Sinh nhìn Hà Hồng Vân, giọng nói nghiêm túc.
“Tôi thích chỉ đơn giản vì đó là cô ấy!”
Hà Hồng Vân lại không hài lòng về câu trả lời này.
“Tại sao anh không nhìn em. Anh có biết không, em yêu anh, rất yêu anh, nhưng cô ta không yêu anh... Cô ta không yêu anh...”
“Đó là chuyện của chúng tôi.”
Đoàn Trường Sinh lạnh lùng.
Hà Hồng Vân lại cười càng thê lương, ánh mắt của cô ta nhìn Minh Hiểu Khê, ghen tỵ.
“Cô thật may mắn... Tôi thực sự rất ghét cô... Cũng rất đố kỵ với cô... Thành ma rồi tôi cũng sẽ tìm cô... Cô chờ đấy... Haha...”
Cô ta cười rất to, rất lớn...
“Đừng có qua đây...”
Cô ta hét lên với một nhân viên cảnh sát đang đến gần.
Cảnh sát kia bị cô ta hét cũng chỉ đành quay lại.
Ánh mắt cô ta nhìn vào trong đám người như đang tìm kiếm điều gì đó.
Khi nhìn đến một góc cách xa, ánh mắt như loé lên sự hận thù.
“Hà Hồng Vân tôi nguyền rủa các người chết không được tử tế, đoạn tử tuyệt tôn...”
Nói xong cô ta lại nhìn Đoàn Trường Sinh, ánh mắt si mê.
“Em yêu anh...”
Nói xong cô ta thả người xuống.
“Đừng...”
Minh Hiểu Khê không biết từ bao giờ, khi mọi người không chú ý đã đến rất gần chỗ Hà Hồng Vân đứng.
Nhưng cô còn chưa kịp làm gì, người đã thả lỏng rơi xuống.
Trong thời khắc nguy cấp nhất cô đã lao đến.
Đoàn Trường Sinh bị cô doạ sợ cũng lao theo.
Minh Hiểu Khê cả người lao ra bên ngoài bờ chắn, chân mắc ở đó, bên dưới tay cô đã túm được Hà Hồng Vân.
Đoàn Trường Sinh giữ chặt Minh Hiểu Khê, không để cô rơi xuống.
“Aaa... Huhu...”
Hà Hồng Vân lửng lơ giữa không trung, ở giờ phút cận kề với tử vong này cô ta lại sợ hãi.
“Cô nắm chặt tay tôi...”
Minh Hiểu Khê cố gắng giữ lấy người. Trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn như bị kéo dãn.
Cảnh sát ở phía dưới đã trải đệm đỡ, bên trên cũng nhanh chóng thả dây xuống cứu người lên.
“Các người buông ra, ai cần các người cứu tôi hả... Buông tôi ra...”
Hà Hồng Vân khi nãy còn sợ chết, đến khi được cứu lên lại như phát điên mà điên cuồng la hét, giãy dụa.
Đoàn Trường Sinh ôm lấy Minh Hiểu Khê, kiểm tra cô từ trên xuống dưới một lần.
Thấy cô cũng chỉ trầy xước nhẹ một chút lúc này mới thở ra một hơi.
“Ai bảo em mạo hiểm như vậy, cô ta muốn chết thì cứ mặc cô ta, ở đó còn có cảnh sát, bên dưới cũng giải đệm hơi rồi, em làm như thế có biết là nguy hiểm lắm hay không!”
Đoàn Trường Sinh ôm chặt cô vào ngực mình mà trách móc.
Minh Hiểu Khê bị anh ôm, nghe thấy rõ ràng tiếng tim anh đập thình thịch nhanh hơn bình thường.
Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Lớp băng mỏng ở bên ngoài như tan ra một chút.
Biết mình khi nãy quá nóng vội, không suy nghĩ, quá nguy hiểm.
“Nhưng cô ta chết, thành nữ quỷ sẽ về tìm em.”
Tâm trạng lo lắng của Đoàn Trường Sinh còn chưa tan, nghe cô nói thì lại phì buồn cười.
Anh búng trán cô một cái như trừng phạt.
“Nói lung tung...”
“Nhưng nhỡ là thật thì làm sao.”
“Nếu thật vậy anh sẽ mời thầy pháp giỏi đến đánh cho cô ta hồn siêu phách tán...”
Minh Hiểu Khê nghe anh nói thì cười hề hề.
Nhưng đến khi đứng dậy chân cô lại truyền đến cảm giác đau đớn.
“Aaa... Không được rồi... Đau quá...”
Đoàn Trường Sinh thấy cô kêu đau thì quýnh quáng khom người xuống, ôm ngang cô theo kiểu công chúa lên.
Minh Hiểu Khê bị anh ôm lên, trong mắt đều là một mảnh mơ hồ.
Cô bị Đoàn Trường Sinh ôm kiểu công chúa đi vào thang máy, bị mấy người trong thang máy dùng ánh mắt thú vị đánh giá, thậm chí còn có người bật cười, cho Đoàn Trường Sinh một ánh mắt tán dương.
“ Oa! Nam thần rất quan tâm bạn gái nha, không tệ, không tệ.”
“Thật ghen tỵ quá đi mất.”
Minh Hiểu Khê mơ mơ hồ hồ bị anh ôm xuống dưới, nhét vào trong xe, một đường đến thẳng bệnh viện.
Đến bệnh viện do đã gần đến giờ nghỉ trưa.
Phía trước cô không có người, vừa đến liền được bác sĩ khám cho mình.
Đoàn Trường Sinh ôm cô vào phòng, đem cô đặt ở trên ghế.
Trợ lý bác sĩ thấy vậy liền giật mình, nhanh chóng nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chân cô ấy bị gãy.”
Y tá vỗ vỗ giường bệnh, Đoàn Trường Sinh chưa buông tay, liền ôm cô đặt lên giường, động tác đều rất nhẹ nhàng.
Bác sĩ không kịp nói cái gì, nhanh chóng sang đây xem.
“Còn bị thương chỗ nào nữa không?”
Minh Hiểu Khê khoé môi giật giật.
“Hả? Bác nói gì ạ?”
Bác sĩ không nghe rõ, vẻ mặt khẩn trương.
“Có chỗ nào đau nữa không?”
“Không phải... cháu là...”
Minh Hiểu Khê bình nứt không sợ vỡ, nâng cái chân bị thương lên.
“Chân cháu hình như trẹo rồi.”
Khi nãy do hành động quá nhanh, cô dùng chân móc lên gờ sân thượng, dưới sức nặng giữ Hà Hồng Vân, chân bên trái bị vặn trẹo.
Tầm mắt bác sĩ dừng ở trên cổ chân sưng đỏ của Minh Hiểu Khê, trầm mặc hồi lâu, quay qua hòa ái nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Nhóc con, bạn gái cậu chỉ bị trật khớp mà thôi, không phải cả chân bị gãy, cũng không phải eo bị bẻ, cậu đừng có dùng bộ mặt nghiêm trọng đó được không?”
(còn tiếp)