“À!”
Đoàn Trường Sinh chỉ khẽ à một tiếng, gậy đánh golf vung tới.
Gió đêm thổi qua, không hề mang theo bất kỳ hơi lạnh nào, ngược lại còn làm đêm nóng nực hơn.
“Bộp...“. Truyện Phương Tây
Một gậy đập xuống, trực tiếp đập nát cái bàn ăn.
Tên đại ca kia tránh thoát một gậy, nhìn đến cái bàn bị đập nát trên đầu toát mồ hôi hột.
Nếu khi nãy hắn không tránh kịp, vậy não hắn có phải đã thành đậu phụ rồi hay không.
Đoàn Trường Sinh xông vào đám người, dùng gậy golf không nể nàng đập tới.
Mấy tên cô đồ la oai oái, Minh Hiểu Khê cũng cười gằn, xẻng đảo thức ăn cũng đánh đến.
Mấy tên côn đồ bị hai người đánh cho lăn lê bò toài trên mặt đất.
Đoàn Trường Sinh thấy bọn chúng đã bị đánh đến thảm, không đứng nổi, vác gậy đánh golf lên vai nhìn Minh Hiểu Khê cười.
“Không tệ, thân thủ của em so với mấy năm trước tốt hơn rất nhiều...”
Minh Hiểu Khê nhún vai từ chối cho ý kiến, đi đến đỡ ông chủ quán dậy.
Đúng lúc này ở đầu ngõ tiếng còi xe cảnh sát hú vang.
“Tất cả đứng im, giơ tay lên...”
“Là cảnh sát...”
“Chạy anh em ơi...”
Mấy tên côn đồ thấy cảnh sát đến thì cố gắng lết thân tàn muốn chạy.
Nhưng cả con ngõ đã bị bao vây, bọn chúng muốn thoát, vậy cũng chỉ có thể mọc cánh.
Đoàn Trường Sinh và Minh Hiểu Khê cùng hai vợ chồng chủ quán, cũng được đưa về đồn lấy lời khai.
Sau khi phối hợp với cảnh sát lấy lời khai xong trời đã khuya.
Đoàn Trường Sinh đội lên cho cô một cái mũ bảo hiểm.
“Chúng ta đi ăn khuya một chút rồi về...”
Minh Hiểu Khê nhìn anh, lời từ chối ra đến miệng lại ngậm vào.
Nghĩ đến dù sao người này cũng đã giúp mình, mời anh bữa ăn khuya coi như cảm ơn vậy.
“Ôm chắc...”
Đoàn Trường Sinh kéo tay cô gái vòng qua eo mình, khoé môi cười nhẹ.
“Grum...Rừm...”
Xe nổ máy lao đi vun vút trong đêm. Minh Hiểu Khê ôm chặt lấy người.
Lần đầu tiên cô ngồi motor như thế này, cảm giác thật mới mẻ, cũng thật yêu thích.
Bọn họ đi đến con phố chuyên bán đồ ăn về đêm.
Chọn một cửa hàng đồ nướng đông khách mà vào. Chọn món sau đó ra bàn chờ đợi.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
“Hôm nay thật cảm ơn anh...”
Minh Hiểu Khê uống một ngụm coca lạnh mới nói.
Đoàn Trường Sinh vui vẻ, híp mắt nhìn cô.
“Đó có được tính là anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Minh Hiểu Khê bị anh hỏi có chút lúng túng. Đoàn Trường Sinh lại như không có nhìn thấy, nói tiếp.
“Nếu như vậy, theo diễn biến thường xảy ra, có phải em nên cảm kích anh, sau đó sẽ yêu anh...Ừm...”
Anh nhìn cô gật đầu, cười.
“Nếu như vậy anh rất vui vẻ, nhiệt liệt hoan nghênh...”
“Nhiệt liệt hoan nghênh cái đầu anh ấy...”
Minh Hiểu Khê thẹn quá hoá giận, trừng mắt một cái mà mắng.
Nghĩ hay lắm, anh hùng cứu mỹ nhân, còn chờ cô cảm kích rồi yêu. Nằm mơ giữa ban ngày...
Nhưng số của hai người lại gắn với bất ổn. Đang ăn nửa chừng Minh Hiểu Khê lại cảm thấy đau bụng.
Cô ôm lấy bụng, nhìn Đoàn Trường Sinh.
“Tôi tự nhiên cảm thấy đau bụng quá...”
Đoàn Trường Sinh thoáng nhăn mặt, anh cũng cảm thấy bụng mình đang lâm râm.
Mấy bàn bên cạnh cũng đang nhìn nhau ôm lấy bụng.
Có người còn đang nôn mửa. Chỉ trong chốc lát quán ăn đông đúc trở lên hỗn loạn.
“Ông chủ... Ông chủ đâu rồi... Đồ ăn của các người có vấn đề...”
“Ông chủ, ông mau ra đây...”
“Mau ra đây...”
Thực khách bắt đầu tức giận hò hét. Ông chủ đứng ở sau quầy hàng mặt mày tái mét.
Hắn ta vội vàng chạy ra đằng sau tìm vợ mình.
“Bà nó ơi! Không ổn rồi... Có phải bà cho quá nhiều bột trắng không?”
Vợ của hắn vẫn chưa có biết là chuyện gì xảy ra, vẫn đang ngâm những hải sản ươn thối vào một thau nước đục trông như nước gạo.
“Có chuyện gì? Tôi còn chưa hỏi ông đâu đấy, đồ hôm nay ươn hơn mọi khi mấy lần, mùi thối kinh khủng, tôi phải ngâm đến hai lần thuốc trắng đấy.”
Ông chủ nghe vợ nói xong mặt mày tái mét.
“Không xong rồi! Bên ngoài khách bị ngộ độc...”
“Bị ngộ độc hả?”
Bà vợ mặt mày đổi sắc, vội vàng đứng lên.
Ở bên ngoài thực khách đã hỗn loạn. Minh Hiểu Khê đau đến trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc môi dần chuyển sang thâm lại.
Cô nhìn Đoàn Trường Sinh mệt nhọc nói.
“Bị trúng độc rồi! Thức ăn này có vấn đề...”
Đoàn Trường Sinh đau nhưng cố nhịn, người cảm thấy dần mất sức.
Nhưng ở tình huống như vậy, anh vẫn giữ sắc mặt lạnh băng, bình tĩnh lấy điện thoại gọi 115 và báo cảnh sát.
Thấy Minh Hiểu Khê gần như gục xuống, anh đỡ lấy cô, trong lòng nóng nảy.
Xe cứu thương rất nhanh đã đến.
Bên trong quầy hai vợ chồng chủ quầy hốt hoảng chỉ huy nhau dọn dẹp khu bếp, muốn phi tang chứng cứ.
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp phi tang thì cảnh sát đã ập tới, bắt quả tang, nghiêm phong, thu giữ tất cả.
Tin tức nhanh chóng được đưa tin.
Bên trong bệnh viện, Đoàn Trường Sinh theo sát bên cạnh Minh Hiểu Khê một tấc cũng không rời.
Bác sĩ nhìn anh cũng có vấn để lớn, khuyên bảo.
“Chàng trai trẻ, cậu cũng có vấn đề, bạn gái cậu đã có chúng tôi chăm sóc, cậu mau đi làm kiểm tra đi...”
Đoàn Trường Sinh phất tay, nét mặt u ám.
“Tôi không sao, mọi người mau khám cho cô ấy trước đã...”
Bác sĩ nhìn anh cũng hết cách, thở dài nói.
“Được rồi...Nhưng cậu cũng phải tránh ra một chút thì tôi mới khám được...”
Nói xong ông ấy lại nói với cô y tá ở bên cạnh.
“Lấy máu xét nghiệm cho cậu ta đi...”
“Vâng...”
Y tá đồng ý, mang khay dụng cụ đi đến chỗ của Đoàn Trường Sinh.
Anh cũng không phản đối, tùy ý để cho y ta lấy máu.
Minh Hiểu Khê cảm thấy chính mình một lần nữa viếng thăm điện diêm vương trở về.
Cả người không có một chút sức lực nào cả, mí mắt nặng trĩu, cô cảm thấy mình phải mất sức của chín trâu hai hổ mới có thể mở được mắt ra.
Xung quanh một màu trắng, mùi thuốc khử trùng khá nồng không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra đây là bệnh viện.
Đỗ Bảo Tuyền thấy con gái mở mắt, vui mừng đến luống cuống chân tay.
“Con gái, con đã tỉnh rồi sao? Con doạ mẹ sợ chết mất thôi...”
Minh Đình Nhân ở bên cạnh ánh mắt tràn đầy lo lắng, đi tới kiểm tra.
“Con có cảm thấy không khoẻ ở đâu hay không?”
Minh Hiểu Khê nhìn bố mẹ đang lo lắng cho mình, trong lòng áy náy.
Cô muốn nói gì đó nhưng mồm miệng lại chát sít, khô khốc, không phát ra âm thanh.
“Đỗ Bảo Tuyền vội vàng mang đến cho cô một ly nước ấm.”
Minh Hiểu Khê uống hết cốc nước mới cảm thấy cổ họng có chút dễ chịu hơn chút.
Lúc này bác sĩ cũng đi tới, sau khi kiểm tra một lượt, lại để cho cô lấy máu xét nghiệm lần nữa, sau đó mới rời đi.
Minh Hiểu Khê nhìn sang bố mẹ mình.
“Bố, mẹ, con xin lỗi lại để cho hai người phải lo lắng rồi.”
Đỗ Bảo Tuyền hung hăng dí trán con gái mấy cái.
“Con thật đúng là không để cho bố mẹ bớt lo chút nào.
Mới nhập học có mấy ngày đã nhập viện tiếp rồi.”
Minh Đình Nhân cũng ôm ngực, phụ hoạ với vợ.
“Tim của bố mẹ cũng bị con hù muốn hỏng mất.”
Thấy tình hình của con gái đã ổn định, hai vợ chồng lúc này cũng mới dám thở mạnh, tảng đá trong lòng mới được để xuống.
Minh Hiểu Khê vẫn còn rất mệt, cùng bố mẹ nói chuyện một chút.
Y tá tới tiêm thuốc xong lại ngủ.
(còn tiếp)