“Bùm...”
Ở bên ngoài nhà bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
“Á... Cháy...”
Trên bàn cúng tế không hiểu làm sao bỗng nhiên bị nổ, bốc cháy.
“Không ổn rồi... Người không thể giữ rồi... Con ma về bắt người rồi...”
Thầy cúng hét lên thất thanh. Chồng của Mị ngã xuống.
“Trời ơi!...”
Thầy cúng nhìn anh ta, vỗ vai.
“Đây là ý trời, chúng ta phải nghe theo thôi...”
Lúc này ở bên trong nhà, sản phụ đã dần dần lịm đi.
Minh Hiểu Khê hoảng hốt, vội vàng dùng châm châm xuống.
“Á...Aaaa...”
Minh Hiểu Khê châm xuống cây châm cuối cùng, Vừa Thị Mị bỗng nhiên cứng người, hai mắt mở lớn hét lên một tiếng thảm thiết.
“Nước nóng...”
Bà đỡ cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần hô lên, vội vàng đi tới đỡ đẻ.
“Lấy hơi... Hít vào thật sâu, rồi thở ra...”
Tiếng bà đỡ đều đều vang lên...
“Phù phù...”
Vừa Thị Mị cố gắng làm theo. Minh Hiểu Khê đứng ở bên cạnh giường, nhìn cô gái trẻ đang đau đớn trên giường, lúc này cô chẳng thể giúp được gì nữa, mọi chuyện cô ấy chỉ có thể tự mình vượt qua.
“Aaaa...”
“Cố gắng một chút nữa... Rặn đi...”
“Aaaa...”
Cô gái gồng mình lên.
Bà đỡ sốt ruột, nói.
“Lấy hơi, rặn xuống dưới như đi vệ sinh khi bị táo bón ấy... Đừng rặn lên mặt như vậy...”
Nhưng cô gái đã quá yếu, sức rặn cũng không còn là bao.
“Hiểu Khê... Dùng tay bụng đặt lên bụng sản phụ, nhẹ nhàng dùng lực đẩy theo hỗ trợ đi...”
Tiếng ông nội Tư truyền đến.
“Ông nội... Làm như vậy con sợ...”
Minh Hiểu Khê có chút sợ hãi, khi nãy xoay ngôi thai cô đã thực sự dùng hết tất cả can đảm của đời này rồi, hiện tại nghĩ lại tim cô còn muốn nổ tung...
“Sợ cái gì mà sợ, cứu người không thể chậm trễ, làm đi...”
“Dạ, dạ...”
Minh Hiểu Khê một lần nữa hít vào thật sâu, bước lên giường một lần nữa...
“Mị... Dùng sức, cố gắng lên nào...”
“Aaaa...”
“Thấy đầu rồi... Hít vào, hít vào... Từ từ thở ra...”
“Rồi... rồi... Rặn đi...”
“Aaaa...”
“Một chút nữa... Một chút nữa thôi...”
“Hiểu Khê giữ chặt vị trí...”
“Rồi... Mị rặn tiếp nào...”
“Một hơi dài...”
“Aaaa....aaa...aaa...”
“Ra rồi... ra rồi...”
Cuối cùng đứa trẻ cũng ra ngoài. Nhưng không có bất cứ một tiếng khóc nào cả.
Minh Hiểu Khê lảo đảo xuống giường chạy đến chỗ đứa nhỏ...
“Sao vậy?”
Mị ở trên giường đã gần như ngất đi, nhưng bản năng làm mẹ đã bắt cô ấy phải tỉnh táo.
Giọng nói yếu ớt không có một chút sức lực nào cả.
“Đứa bé... Con của tôi... Nó... Nó sao rồi?”
Cô ấy muốn ngồi dậy nhưng Minh Hiểu Khê đã quay lại nói với cô ấy.
“Cô đừng cử động...”
Cô nhìn đứa nhỏ, lại nhìn Mị, giọng nói có chút run run.
“Đứa nhỏ không sao đâu, cô nghỉ ngơi đi...”
Nhìn đứa bé tím tái đang được bà đỡ cắt dây rốn, lau khô, sau đó dốc ngược đứa bé lên và vỗ nhẹ...
“Oe... Oe...”
Một phút đồng hồ trôi qua đứa bé đã khóc, cơ thể cũng dần dần trở lên hồng hào...
“Phù... May quá... May quá...”
Minh Hiểu Khê ôm ngực ngồi bệt xuống nền nhà.
Mãi một lúc sau Minh Hiểu Khê mới lấy lại tinh thần, nhớ đến ông nội Tư.
“Điện thoại của tôi...”
Một người phụ nữ đưa điện thoại cho cô, nói.
“Ông nội cô khi nãy nghe thấy tiếng khóc của đứa bé tắt máy rồi, ông ấy có dặn, cô thu xếp ổn thoả thì gọi lại cho ông ấy.”
“À! Vâng... Cảm ơn cô...”
Minh Hiểu Khê nhận lấy điện thoại bỏ vào túi áo.
Cô run run đưa bàn tay của mình lên nhìn, nhìn đến không chớp mắt.
“Mình đã làm được, mình làm được rồi...”
Cô khẽ lầm bầm tự nói, môi nở nụ cười nhưng nước mắt lại trào ra.
Bà đỡ vẫn đang bận rộn chăm sóc đứa nhỏ, Minh Hiểu Khê lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình.
Cô kiểm tra lại nhiệt độ, huyết áp và mạch tượng của Vừa Thị Mị.
Cô ấy đã ngủ, cả người lộ ra một cảm giác mệt mỏi rã rời.
Minh Hiểu Khê nhìn cô gái không khỏi cảm khái.
15 tuổi, quá trẻ... Nhớ đến khi mình bằng tuổi cô ấy còn đang bận chơi bời, phá phách khiến bố mẹ đau đầu không thôi.
Ở bên ngoài nhà, mọi người nghe thầy cúng nói, người không thể cứu đã lục tục bảo nhau đi chuẩn bị đồ để làm ma.
Nhưng khi bàn cúng mới được sắp lên, thì một tiếng trẻ con khóc truyền ra khiến mọi người không khỏi sợ hãi.
Cửa nhà mở ra, một người phụ nữ trung niên thông báo.
“Sinh rồi, sinh rồi... Là con trai... Cả hai mẹ con đều tốt rồi...”
“Hả???”
Thầy cúng giật bắn mình đứng lên, ông ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, 15phút sau mẹ chồng của Vừa Thị Mị bế đứa bé ra bên ngoài.
Bà dùng tiếng dân tộc của mình nói với những người đàn ông nhà mình.
“Tốt rồi, cả hai mẹ con đều khoẻ rồi...Là đứa bé trai...”
“Haha... Tốt quá rồi... Tao có con trai rồi...”
Một thanh niên hô to, nhảy đến vui vẻ ngắm nhìn đứa bé.
Mấy người trong đoàn thanh niên tình nguyện ngơ ngác nhìn nhau, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Đến khi Minh Hiểu Khê được Mùa Thị Tú và mẹ của Vừa Thị Mị tiễn chân ra bên ngoài, mọi người mới vỡ lẽ.
Thầy Lâm tiến lên, nhìn Minh Hiểu Khê hỏi.
“Em đã làm gì ở trong đó vậy?”
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn trả lời.
“Em đỡ đẻ...”
Thầy Lâm nhìn cô, sắc mặt vô cùng không tốt.
“Em mới chỉ là sinh viên năm nhất, những gì em học chỉ là lý thuyết, mà ngay cả lý thuyết em cũng chưa học hết, vậy mà em dám xoay ngôi thai và đỡ đẻ...”
Anh ta càng nói càng cảm thấy tức giận vì sự liều lĩnh của sinh viên trước mặt.
“Nếu như gây ra hậu quả nghiêm trọng, chết người thì em sẽ gánh nổi hậu quả hay sao?”
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, sắc mặt mệt mỏi lộ ra thêm vài phần mất kiên nhẫn.
“Không phải đã không có chuyện gì hay sao ạ, em bây giờ rất là mệt mỏi, em muốn nghỉ ngơi...”
Thầy Lâm bị thái độ của cô chọc tức, cơ mặt giật giật mấy cái, nói.
“Đó là em gặp may mà thôi... Em chính là làm liều, điếc không sợ súng.
Em có biết là hành động vô tổ chức, ngu xuẩn này của em, nếu gây ra án mạng sẽ ảnh hưởng như thế nào hay không?”
Minh Hiểu Khê cũng bị chọc cho tức giận nhìn sang anh ta, giọng nói lạnh như băng.
“Em học nghề y, là y bác sĩ trong tương lai...
Với lại, Nhiệm vụ lần đi chiến dịch mùa hè xanh lần này đến nơi đây là giúp đỡ, khám chữa bệnh cho người dân...
Ấy vậy mà bây giờ em cứu người trong nguy hiểm, tình thế ngàn cân treo sợi tóc thầy lại chất vấn em..”
“Nhưng em không có khả năng, em chỉ là một sinh viên năm nhất...”
La Văn Lâm mặt mũi phừng phừng quát lớn.
Minh Hiểu Khê siết chặt nắm đấm.
Cô đang muốn nói lại thì Mùa Thị Tú đã lên tiếng giúp cô.
“Haha... Buồn cười thật đấy. Chị ấy không có năng lực sao? Không có năng lực mà chị ấy đã cứu sống hai mạng người rồi.
Còn các người có năng lực hả? Vào là chạy ra...
Bây giờ lại còn ở đây chỉ trích chị ấy...”
“Đó là do các người không cho thầy của chúng tôi vào...”
Hoàng Dung nghe Mùa Thị Tú nói thì không phục, cô ta cãi lại.
Mùa Thị Tú nhìn cô ta, cười lạnh, lại nói với La Văn Lâm.
“Nếu cho ông vào ông có thể cứu người hay sao?”
“Tôi!...”
La Văn Lâm ngập ngừng, anh ta không phải là bác sĩ khoa sản, thực sự với tình hình mà Hoàng Dung và Võ Mỹ Duyên nói, cho dù anh ta có được vào trong đó thì cũng không chắc sẽ làm được những gì, càng không nói đến chắc chắn sẽ cứu được người.
Mùa Thị Tú nhìn biểu hiện của La Văn Lâm cũng hiểu rõ, chỉ cười lạnh một tiếng, nói.
“Nếu đã không làm được, thì các người lấy tư cách gì để trách một người đã làm được việc khó khăn mà các người không thể làm...”
(còn tiếp)