Nhóm người Minh Hiểu Khê chạy vào sâu trong rừng, nhưng do địa hình đồi núi quá rậm rạp, lại nhấp nhô, trơn trượt bọn họ không quen nên tốc độ rất chậm.
Dọc đường còn bị cỏ dại cứa khắp người nhưng không một ai dám kêu than điều gì. Bọn họ chỉ có thể cùng nhau cắn răng mà tiến về phía trước.
Vũ Duy Mạnh trên lưng còn cõng thêm một đứa nhỏ, đi được một đoạn đã bắt đầu thở dốc, sức lực gần như đã bị rút sạch, vẫn cắn răng bước tiếp.
Nhưng bọn họ còn chưa có chạy được xa thì đã nghe thấy những âm thanh ông ào truyền tới.
Đỗ Thu Hoài sắc mặt xám như tro, tuyệt vọng.
“Bọn chúng nhanh như vậy sao đã đuổi tới rồi?”
“Đừng hoảng sợ, chúng ta tiếp tục đi... Trời cũng về chiều rồi, trời tối chúng ta sẽ dễ dàng ẩn nấp hơn...”
Minh Hiểu Khê nặng nề nói.
Trời càng về chiều tối không khí càng lạnh hơn, lúc này bỗng nhiên khắp nơi theo từng cơn gió thổi đến những đoàn sương mù dày đặc.
“Là sương mù!”
Đoàn Trường Sinh nhíu chân mày nói. Sương mù đến rất nhanh, nhanh chóng bao kín lấy bọn họ, cản trở tầm nhìn.
Cả nhóm nắm tay nhau xích lại gần nhau sợ lạc.
Bọn họ càng đi, sương mù càng có phần dày đặc hơn, không thể nhìn thấy được đường đi phía trước.
Mà ở bên kia những kẻ đuổi theo bọn họ lại có đèn pin sáng chói, đang chiếu rọi khắp nơi.
Bọn chúng lại thông thạo địa hình hơn bọn họ rất nhiều.
Cả nhóm ở trong sương mù mò mẫm, dò dẫm từng bước đi về phía trước.
Nhưng cũng rất may nhờ có lớp sương mù này mà bọn họ thuận lợi rẽ theo một đường vòng quay lại.
Đúng vậy, theo tính toán, những người kia sẽ không thể nào ngờ được là bọn họ dám đi vòng lại như vậy.
Thấy ánh đèn chiếu đến gần, cả nhóm nhanh chóng kéo nhau tới một lùm cây cao nấp vào.
Bọn họ nín thở, tập trung suy nghĩ nấp sau đám cây cối rậm rạp, cẩn thận lắng nghe âm thanh khác thường nhỏ xíu.
Không lâu sau, mấy tiếng bước chân đi trên đất bùn phát ra tiếng lép nhép vang lên.
“Mẹ nó, mấy cái đứa ngu xuẩn này, bọn chúng nghĩ nơi đây có thể chạy loạn được chắc.”
Một tên vừa đi vừa mắng. Một tên khác nghe hắn mắng cũng mắng theo.
“Sương mù toả ra, rất nhiều mãnh thú đang rình rập.”
Một tên khác cũng không nhịn được mà lèm bèm theo.
“Mẹ nhà chúng nó, cứ ngoan ngoãn ở lại hầu hạ mấy người Đằng Hạo kia đi, vừa được sướng dục tiên dục tử vừa không phải khổ sở chui rúc.
Bây giờ chạy loạn khắp nơi báo hại ông đây cũng khổ theo.”
“Chờ ông đây mà mắt được người về, đàn bà thì làm quà tặng đi rồi, còn mấy thằng con trai kia cũng ngon phết.
Ông đây không ngại đấu kiếm.”
Minh Hiểu Khê nhẹ nhàng vạch lá cây ra, cẩn thận nhìn xuống dưới.
Mấy tên buôn người kia đi xuyên qua, vừa đi vừa trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Bọn người kia đi qua khá xa rồi, lúc này nhóm Minh Hiểu Khê mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đi hẳn chưa?”
Nguyễn Hương Giang nhỏ giọng hỏi. Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu.
“Đi rồi.”
Trong rừng trừ tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạc thì không có một tiếng động gì khác.
Nhóm người đi trên con đường ngược hướng với bọn bắt cóc.
Tiếng bước chân của bọn họ ướt dính nặng nề làm lòng người tăng thêm mấy phần căng thẳng.
Trong sương mù mấy người cố gắng di chuyển nhanh chóng, bước chân mỗi lúc thêm một gấp gáp.
Bọn họ sợ bọn người kia đuổi ngược trở lại.
Nhưng giường như ông trời không nhìn thấu cho nỗi khổ, nỗi sợ hãi của bọn họ.
Khi nhóm của bọn họ rẽ sang một hướng khác, muốn tìm đường xuống núi, lại gặp một tổ đội khác của đám người bắt cóc kia.
Bọn họ lại nhanh chóng tìm chỗ mà nấp vào.
Khi nhóm bắt cóc kia vừa đi qua, Trần Hải Đăng lúc này bị con gì đó đốt nên khẽ dịch người.
Khi anh vừa dịch chân, tiếng “Rắc..” giòn tan vang lên giữa núi rừng.
Cả nhóm hít vào một hơi khí lạnh, sống lưng cứng đờ nhìn sang Trần Hải Đăng. truyện teen hay
Trần Hải Đăng nhíu mày, ánh mắt không thể tin nổi, nhìn về phía cành cây khô vừa bị đạp gãy dưới chân.
Trong lòng đang điên cuồng chửi. Không phải chứ, đen như như vậy à?
Lúc này, Trần Hải Đăng hi vọng đám bắt cóc kia đang ồn ào không nghe thấy tiếng vang phát ra từ chỗ bọn họ.
Chỉ có điều, câu nói đầu tiên của tên bắt cóc đã phá vỡ lời khẩn cầu của anh.
“Tiếng gì thế?”
Tên bắt cóc dẫn đầu cảnh giác khẽ quát một tiếng.
Một gã bắt cóc khác không nghe rõ thì nhìn xung quanh một vòng, hỏi.
“Ở đâu? Tiếng ở đâu?”
“Không có mà, có phải anh nghe nhầm không?”
“Không thể nào, rõ ràng tao nghe thấy có tiếng. Thằng Nổ, mày đi xem xem.”
Cái tên Nổ bị chỉ đích danh gật đầu, cảnh giác quay lại kiểm tra.
Mấy người Minh Hiểu Khê đứng sau bụi cỏ, nhìn tên Nổ đó đang dần đân đến gần mình.
“Các cậu đi đi... Để tôi đánh lạc hướng bọn chúng...”
Trần Hải Đăng thấp giọng nói.
“Im miệng!”
Minh Hiểu Khê nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, sau đó đưa tay ra dấu cho mọi người im lặng.
Lúc này sương mù đã hơi chút tản đi, mọi người ở gần nhau nên có thể thấy rõ.
Vậy mà bọn họ lại có thể nhìn thấy Minh Hiểu Khê kẹp cổ một con rắn, sau đó thả nó về hướng tên Nổ kia.
Nguyễn Hương Giang nhìn thấy một màn này suýt nữa đã bị doạ mà hét nên.
May mà cô nàng đã nhanh tay tự bịt kín miệng mình lại, hai mắt trợn trắng muốn ngất.
Tên Nổ kia đi tới nửa đường, nhìn thấy con rắn kia đang le lưới trườn về phía trước thì thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hô lên.
“Một con rắn mà thôi, không sao?”
“Xem anh Sáu bị sợ rồi kìa.”
“Anh Sáu, anh đúng là chuyện bé xé ra to rồi, một con rắn mà đã thế.”
Tên anh Sáu kia bị đám đàn em chế nhạo thì trừng mắt, lạnh giọng.
“Mấy đứa nhãi kia chạy mất không phải đều do chúng mày chủ quan hay sao?
Chưa kể đến cảnh sát vẫn đang truy lùng ráo riết, không cẩn thận thì có ngày chết thế nào cũng không biết đâu. Đi...”
Đáng tiếc những lời này của hắn ta bọn đàn em không có để trong lòng, ai cũng ngoáy tai, móc mũi.
Một màn này như chọc giận đến anh Sáu, hắn quát lớn.
“Tao nói có nghe rõ chưa hả, tất cả phải chú ý cho ta, đừng có coi thường mấy đứa kia. Nếu như làm không tốt, một con rắn nhỏ cũng có thể cắn chết chúng mày!”
Giọng hắn vô cùng nghiêm túc, khiến cho đám người còn lại không dám trêu chọc nữa.
“Dạ!”
Bọn chúng chỉnh tề đáp một tiếng, sau đó lại đi về phía trước.
Thấy bọn chúng đã rời đi cuối cùng mấy người mới thở nhẹ ra một hơi.
Đoàn Trường Sinh nhìn Minh Hiểu Khê hỏi.
“Rắn kia cậu ở chỗ nào bắt được?”
Minh Hiểu Khê chỉ chỉ bên cạnh mình.
“Khĩ nãy vừa lúc nó bò đến chỗ của chúng ta.”
Khi đó cô sợ mấy người này bị doạ sợ mà hò hét, nên đã yên lặng chộp lấy muốn ném ra xa, ai ngờ lại có tác dụng trong lúc cấp bách.
Lúc này ở một căn cứ nhỏ dưới chân núi cảnh sát cùng quân đội cũng bắt đầu áp sát muốn lên trên núi.
Đỗ Trí Thành cau mày nhìn bản đồ trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn lên trên núi.
“Sương mù quá dày...”
Một sĩ quan quân đội ở gần anh ta cũng nhíu mày.
“Sương mù dày, địa hình đồi núi hiểm trở chúng ta sẽ rất khó để tiếp cận.”
Sĩ quan chỉ chỉ vào điểm đỏ trên bản đồ.
“Theo như thăm dò của chúng ta thì mục tiêu ở chỗ này.
Nhưng xung quanh chỗ này là chỗ dễ phòng thủ, khó tấn công, rất khó tìm được điểm đột phá.”
(còn tiếp)