Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 30: Chương 30: Ăn Một Bữa Cơm Cũng Có Thể Đụng Phải




Hứa Viên túm Tiểu Thu vào nhà vệ sinh, đẩy cô nàng dựa vào tường, khoanh tay trợn mắt nhìn cô nàng.

Tiểu Thu lập tức kinh sợ, lấy lòng nhìn cô, “Viên Viên xinh đẹp Viên Viên tốt bụng, tôi như vậy không phải là suy nghĩ cho hạnh phúc của bà sao?”

Hứa Viên không trúng kế, “Nói, bà đã nói với anh ta những gì?”

Tiểu Thu cẩn thận hỏi ngay: “Có phải thẳng thắn được khoan hồng kháng cự xử nghiêm minh không?”

“Phải!”

Tiểu Thu ho khan mấy tiếng, nói nhỏ: “Chuyện xảy ra mỗi ngày ở trường của bà mấy năm nay, đều nói hết…”

“Cái gì?” Tuy Hứa Viên đã sớm dự đoán được cô bị bán đứng hoàn toàn, nhưng không ngờ lại hoàn toàn như vậy, nhất thời kinh hoàng.

“Suỵt, bà nhỏ tiếng một chút.” Tiểu Thu dùng mười ngón tay che trên môi ngay tức thì.

Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng, “Bà cũng nói đến Lâm Thâm?”

Tiểu Thu chớp chớp mắt, dưới cái nhìn chòng chọc của Hứa Viên, gật đầu.

Hứa Viên đen xì mặt.

Tiểu Thu vội vàng cứu vãn, “Bà đừng lo, tôi chỉ làm sáng tỏ mối quan hệ nhập nhằng bị lan truyền trong trường của bà và Lâm Thâm với anh ấy thôi. Tôi đã nói rõ hai người bọn bà trong sạch rồi, ba năm nay, ngay cả tay cũng chưa nắm, không có ai trong sạch hơn hai người bọn bà hết…”

“Vương Thu Tịnh!” Mặt Hứa Viên càng đen, gần như thành than đá đen thượng hạng.

Từ trước tới giờ Tiểu Thu chưa từng thấy mặt Hứa Viên có thể đen thành như vậy, sợ hãi nói: “Viên Viên, thật ra ban đầu tôi không muốn nói đâu, nhưng bạn trai bà thực sự rất ôn hòa, rất dễ nói chuyện, không biết vì sao, tôi bất tri bất giác nói với anh ấy nhiều như vậy…”

Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng, nếu trong mắt chứa được kim, cô đã gom Tiểu Thu thành chiếc lưới kim rồi.

“Đừng tức giận, đừng tức giận mà, hôm nay bạn trai tôi mời khách đó, cho tôi chút mặt mũi đi mà.” Tiểu Thu chắp hai tay, làm động tác khẩn cầu đáng thương với Hứa Viên. Dường như cô nàng sợ cô tức giận đến độc ác nhét cô nàng vào bồn cầu.

Hứa Viên vẫn trừng mắt nhìn cô nàng như trước.

Tiểu Thu buông tay, mặt đau khổ, bẩm báo chi tiết: “Viên Viên, ba năm nay, bà như thế nào với Lâm Thâm, bọn tôi đều biết, nhưng anh ta thì sao? Anh ta như thế nào với bà, bọn tôi cũng biết. Bọn tôi cảm thấy, nếu Tô Huyền theo đuổi bà, bất kể mặt nào anh ấy cũng tốt như vậy, nếu bà không thấy rõ, bỏ qua anh ấy, thật sự là…”

Nhắc tới Lâm Thâm, quyết tâm phải trừng trị Tiểu Thu một phen của Hứa Viên nhất thời tiêu tan, nó bỗng ngăn lời cô muốn nói, “Thôi bỏ đi.”

Tiểu Thu sửng sốt, nhìn cô, bắt đầu căng thẳng, “Viên Viên, bà giận thật à? Đừng mà, là tôi làm không đúng. Nhưng bà cũng biết đấy, sức hấp dẫn của Tô Huyền thật sự không thể chống đỡ mà, nhất là trong điện thoại, giọng nói cực kì êm tai, giống như… giống như có lực hút ấy, lúc gọi điện, mang cho tôi một thứ cảm giác, nếu tôi không nói với anh ấy về chuyện của bà nhiều hơn một chút thì giống như có lỗi với anh ấy vậy.”

Hứa Viên tức đến bật cười, “Cái gì gọi là không nói với anh ta chuyện của tôi nhiều hơn một chút thì giống như có lỗi với anh ta?”

Tiểu Thu nghiêng đầu, “Haizz, lúc ban đầu, tôi gọi điện cho bà, hỏi hôm nay bà có rảnh được không, gọi hai lần, không ai nghe, tôi vừa muốn ngắt máy, anh ấy liền nghe máy. Tôi hỏi anh ấy là ai, anh ấy nói anh ấy là Tô Huyền, nói bà đang ngủ.” Nói tới đây, cô nàng lập tức dừng lại, mắt sáng bừng nhìn Hứa Viên, “Anh ấy nói bà đang ngủ ha.”

Hứa Viên trừng mắt nhìn cô nàng, “Hôm qua di động của tôi rơi ở chỗ anh ta.”

Tiểu Thu kéo dài âm “à”, tiếp tục nói: “Sau đó tôi nói về ý muốn mời khách, tiện thể hỏi xem anh ấy có rảnh không. Anh ấy nói rảnh, nhưng không biết bà có đồng ý không. Tôi vừa nghe thì đã thấy có hi vọng rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Cho nên, tôi cứ mời đi mời lại bảo anh ấy nhất định phải đến, phòng mình rất thân, mọi người đều muốn gặp anh ấy, nói qua nói lại, không biết thế nào, sau đó nói đến chuyện của bà, rồi không phanh lại được…”

Hứa Viên lườm.

Tiểu Thu lập tức đảm bảo: “Lúc bắt đầu, thật sự không phải tôi định nói đâu, nhưng sau đó lại không khống chế được, không phải cố ý thật mà.”

Hứa Viên nghĩ, Tô Huyền là ai chứ? Bụng dạ đen tối như vậy, nếu anh ta muốn dụ ai nói gì, dụ cái là được luôn, càng đừng nói là kiểu người to mồm như Tiểu Thu, hơn nữa anh ta còn rất giỏi lừa bịp nữa. Cô khoát tay, “Thôi bỏ đi, sau này cùng lắm tôi bù lại với Ngô Hi Đình là được.”

Tiểu Thu nhất thời hoảng sợ, “Đừng mà.”

“Bà nói đừng cũng vô ích.” Hứa Viên hừ một tiếng, đẩy cô nàng ra, định đi đến bồn rửa rửa tay.

“Viên Viên, Viên Viên xinh đẹp Viên Viên tốt bụng, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, sau này Tô Huyền nhà bà lấy kìm cậy miệng tôi tôi cũng mím chặt miệng không nói. Bà nhất định đừng nói hết chuyện của tôi với Ngô Hi Đình mà, ba năm nay chuyện ngốc nghếch của tôi nhiều lắm…”

Hứa Viên không mắc mưu, “Tôi nhất định sẽ cố hết sức tìm một cơ hội nói hết chuyện của bà cho cậu ta biết.”

“Chỉ cần bà không nói, sau này bà bảo tôi làm gì cũng được. Được không? Viên Viên xinh gái Viên Viên tốt bụng, xin bà đó…” Tiểu Thu túm tay áo của Hứa Viên, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

“Không được, cầu xin cũng vô ích.” Hứa Viên nghiêm mặt, cảm thấy nhìn dáng vẻ này của cô nàng rất hả giận.

Tiểu Thu thấy Hứa Viên hạ quyết tâm, điệu bộ không lay chuyển được, cô nàng dùng sức dụi đầu, vừa muốn nói gì đó, bỗng từ bên trái truyền đến tiếng “cạch”, cô nàng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, nhất thời ngạc nhiên, “Lâm Thâm?”

Hứa Viên vừa muốn rửa tay, nghe được tiếng động phía sau thì không để ý, nhưng nghe đến tiếng gọi to của Tiểu Thu, cả người cô cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu.

Tường nhà vệ sinh nam bên trái có một người đang đứng dựa, đúng là Lâm Thâm.

Một tay anh đặt trên trán, một tay chống tường, tay chống tường cầm di động, chắc là bởi động tác dựa vào tường vừa rồi quá mạnh, di động va phải vách tường, cho nên, phát ra tiếng rất lớn.

Hứa Viên không ngờ rằng lại gặp Lâm Thâm ở đây, hơn nữa dù khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.

Cô đoán nhanh, chẳng lẽ là anh ra ngoài tiếp khách ăn cơm? Nếu không bình thường Lâm Thâm sẽ vô cùng biết tự khống chế, sẽ không uống rượu.

Ba năm nay, gần như rất hiếm khi cô thấy anh uống rượu.

Lâm Thâm có vẻ rất khó chịu, dựa vào vách tường một lát, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bên này, khi nhìn thấy Hứa Viên và Tiểu Thu trước bồn rửa, anh hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt dừng trên người Hứa Viên, con ngươi hơi híp lại.

Hứa Viên mấp máy miệng, đứng im không nhúc nhích.

Sau khi đầy kinh ngạc, Tiểu Thu nhìn Hứa Viên, rồi lại nhìn Lâm Thâm, thấy hai người đều đứng im, cô nàng đợi một lát, nhịn không được chọc chọc Hứa Viên, nói nhỏ: “Đây là Lâm Thâm mà? Sao anh ta lại ở đây?”

Hứa Viên cũng muốn biết sao anh lại ở đây, lắc đầu.

“Hình như anh ta uống quá nhiều, say rồi.” Tiểu Thu lại nói.

Hứa Viên gật đầu, hơi do dự, nâng bước đi về phía anh.

Mới đi được mấy bước, Tiểu Thu túm cô một phen, “Viên Viên, bà muốn làm gì? Bà đừng quên Tô Huyền đấy.”

Bước chân Hứa Viên hơi dừng lại, cô gạt tay Tiểu Thu, nói với cô nàng: “Dù chỉ là bạn học thì cũng không thể nhìn thấy anh ấy say như vậy nhưng vẫn mặc kệ được.”

Tiểu Thu chỉ có thể nới lỏng tay, nhưng đồng thời cũng đi qua cùng cô.

“Lâm Thâm, anh uống nhiều hả?” Hứa Viên đi đến gần, nhìn Lâm Thâm hỏi.

Lâm Thâm nhìn cô, ánh mắt vẫn không di chuyển như trước.

Hứa Viên cảm thấy ánh mắt đó của anh có thể hút người ta vào được.

Tiểu Thu tiến lên, chặn một nửa người Hứa Viên, vươn tay quơ quơ trước mặt Lâm Thâm, “Lâm Thân, anh còn nhận ra người khác chứ?”

Ánh mắt Lâm Thâm chớp chớp, anh thu hồi tầm mắt, dùng sức day day trán, giọng trầm khàn, “Sao hai người lại ở đây?”

Tiểu Thu thở phào, “Xem ra anh vẫn chưa quá say.”

Lâm Thâm không nói gì.

“Bạn trai Tiểu Thu mời khách, bọn em ở đây ăn cơm.” Hứa Viên nhìn Lâm Thâm, “Anh ở đây tiếp khách ăn cơm à? Ở phòng nào, bọn em đưa anh qua đó, nhìn anh có vẻ đã uống không ít.”

Lâm Thâm cúi đầu, không lên tiếng.

Hứa Viên nhìn anh, trước giờ Lâm Thâm rất biết kiềm chế, bất luận làm gì cũng không quá giới hạn, hôm nay lại uống rượu thành như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô thấy, nếu không phải uống quá say, anh sẽ không dựa mãi ở đây không nhúc nhích, chắc là anh sợ bước thêm một bước thì sẽ ngã quỵ nhỉ.

Cô đấu tranh một chút, đẩy Tiểu Thu ra, vươn tay đỡ anh.

Tiểu Thu lập tức trợn tròn mắt, lớn tiếng ngăn cô lại: “Viên Viên!”

Tay Hứa Viên hơi khựng lại, nhưng cô vẫn kiên trì đỡ Lâm Thâm, hỏi anh: “Anh ở phòng nào? Em đưa anh qua.”

Lâm Thâm dừng một lát, khàn giọng nói: “Phòng 215.”

Hứa Viên gật đầu, đỡ anh đi ra ngoài.

“Này!” Tiểu Thu gọi một tiếng.

Hứa Viên nhìn Tiểu Thu, nói với cô nàng: “Tôi đưa anh ấy về phòng 215, bà về trước đi, tôi về ngay.”

Lâm Thâm không kháng cự, cũng không lên tiếng, mặc Hứa Viên đỡ ra khỏi toilet.

Tiểu Thu giậm chân, xoay người đến bồn rửa rửa tay, đồng thời lẩm bẩm, Bắc Kinh lớn như vậy, ăn một bữa cơm mà cũng có thể đụng phải, rốt cuộc là vận khỉ gió gì thế.

Cô nàng rửa tay xong, ra khỏi toilet, đi về.

Mới đi được mấy bước, nhìn thấy Tô Huyền và Ngô Hi Đình đi tới, cô nàng dừng bước, vội vàng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Hứa Viên và Lâm Thâm đâu nữa, cô nàng thở phào một hơi, vẫy tay với hai người.

Ngô Hi Đình nhìn thấy Tiểu Thu, thở dài nhẹ nhõm, “Anh chỉ sợ Hứa Viên làm gì em nên vội vã đến cứu, cô ấy chưa làm gì em chứ?”

Da mặt Tiểu Thu giật giật, cô nàng “ờ” một tiếng, đương nhiên sẽ không nói đến chuyện mình sợ sệt cầu Hứa Viên cả buổi, lắc đầu, “Không, Viên Viên rất dịu dàng, chỉ ép hỏi em một đống thôi.” Dứt lời, cô nàng nháy mắt, “Về ai đó.”

Ngô Hi Đình hiểu ý.

“Cô ấy đâu?” Tô Huyền nhìn ra phía sau, hỏi Tiểu Thu.

Tiểu Thu nghiêng đầu, “Viên Viên vẫn còn ở trong nhà vệ sinh đấy, em ra trước.”

“Hử?” Tô Huyền nhìn cô nàng.

Tiểu Thu đột nhiên cảm thấy mình dưới ánh mắt của Tô Huyền không có chỗ nào để ẩn núp, nhưng cô nàng vẫn cố sức đứng vững, giải thích: “Bà ấy ép hỏi em rất lâu, chưa kịp đi cái đó, giờ vừa mới vào, em không đi vào trong, chỉ rửa tay ở ngoài bồn rửa thôi.”

Tô Huyền gật đầu, tỏ ý đã biết, vào nhà vệ sinh, đến bồn rửa rửa tay.

“Mình về phòng trước đi.” Tiểu Thu vội vàng kéo Ngô Hi Đình đi về.

“Anh cũng rửa tay mà.” Ngô Hi Đình cảm thấy Tiểu Thu hơi khác thường.

Tiểu Thu buông cậu ta ra ngay, hỏi cậu ta: “Lam Lam ở trong phòng hử?”

Ngô Hi Đình gật đầu.

Tiểu Thu chạy về phòng ngay tức khắc.

Ngô Hi Đình cảm thấy hơi khó hiểu, vào toilet.

Tiểu Thu chạy về phòng, Lam Lam vẫn còn đang nhìn thực đơn, vừa nhìn thực đơn, vừa thầm thì gì đó, cô nàng cũng chẳng buồn cố nghe, lập tức tóm lấy Lam Lam, “Tôi và Viên Viên chạm mặt Lâm Thâm ở toilet.”

“Hả?” Lam Lam kinh ngạc, “Sao anh ta lại ở đây?”

“Không biết, chắc là tiếp khách ăn cơm đấy.” Tiểu Thu nói nhỏ: “Anh ta uống rượu, đi từ nhà vệ sinh ra, dựa vào tường, vẫn không nhúc nhích, có vẻ đi đứng đều khó khăn, giờ ở phòng 215, Viên Viên đưa anh ta qua đó.”

“Mẹ kiếp!” Lam Lam buông thực đơn, “Tên Ngô Hi Đình này của bà không phải nội ứng của Lâm Thâm chứ? Cậu ta chọn chỗ thế nào vậy? Bắc Kinh lớn như vậy, ăn một bữa cơm cũng có thể đụng phải nữa.”

Tiểu Thu hơi ngây người, lắc đầu, “Hình như Ngô Hi Đình không biết Lâm Thâm mà?”

Lam Lam lập tức truy hỏi: “Sao bà lại để bà ấy đưa Lâm Thâm đi một mình? Sao bà không đi cùng.”

“Tôi quên đi cùng.” Tiểu Thu nghiêng đầu.

Lam Lam lập tức túm cô nàng, “Đi, bọn mình cũng đến 215, giờ Tô Huyền đang ở đây đấy, ngộ nhỡ hiểu lầm thì làm sao?”

Tiểu Thu gật đầu lia lịa.

Hai cô nàng vội vàng ra khỏi phòng, đi được không xa, thấy Tô Huyền và Ngô Hi Đình rửa tay đã về.

Ngô Hi Đình lập tức hỏi: “Hai người đi đâu đấy?”

“Toilet.” Tiểu Thu lập tức nói: “Lam Lam bảo em đi cùng bà ấy.”

Ngô Hi Đình buồn bực.

Tô Huyền bỗng dừng bước, nhìn Tiểu Thu, hỏi cô nàng: “Hứa Viên đi đâu rồi?”

Tiểu Thu căng thẳng, vội nói: “Hả? Không đi đâu cả, bà ấy đang…”

Tô Huyền bỗng nở nụ cười, “Chắc em không biết, tuy anh học ngành chính là tài chính, nhưng cũng học cả luật và tâm lý nữa. Anh từng thử nghiệm thiết bị tinh vi nhất, nói dối siêu nhất cũng có thể bị anh tìm ra sơ hở, huống chi biểu hiện và lời nói dối của em cũng không quá siêu.”

Tiểu Thu nhất thời trợn tròn mắt.

Mắt Lam Lam lập tức tỏa sáng, cô nàng nhìn Tô Huyền với vẻ sùng bái, “Oa, anh giỏi thế.”

“Giờ có thể nói được chưa?” Tô Huyền như cười như không hỏi.

Tiểu Thu mặt đau khổ, chuyện hỏng bét nên cô nàng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cô nàng hơi đấu tranh, rồi nói nhỏ: “Vừa rồi ở toilet, bọn em gặp Lâm Thâm, ừm, chính là Lâm Thâm, anh cũng biết anh ta đấy, anh ta uống rượu, không đi nổi, Viên Viên đưa anh ta về phòng 215.”

Tô Huyền nhíu mày.

“Em và Lam Lam đang muốn đi tìm bà ấy.” Tiểu Thu lập tức nói: “Đúng là khéo mà, bọn em đang rửa tay nói chuyện, liền thấy anh ta. Viên Viên nói, nếu là bạn học, không thể bỏ mặc được, em cảm thấy cũng phải…”

Tô Huyền xoay người đi về phía trước.

Tiểu Thu ngừng nói, nhìn Lam Lam, vẻ mặt có phải tiêu đời rồi không?

Lam Lam xô xô cô nàng, ý bảo đuổi theo, Tiểu Thu gật đầu, kéo Ngô Hi Đình vẫn đang mơ hồ, ba người đi theo sau anh.

Phòng 215 ở chỗ ngoặt, cửa phòng đang mở, bên trong không có ai.

Tô Huyền quay đầu nhìn Tiểu Thu.

Tiểu Thu mở to mắt, “Em nghe đúng mà, là phòng 215, sao lại không có ai?”

Tô Huyền đánh giá cô nàng, hỏi nhân viên đang bưng đồ ăn đi qua, “Khách trong phòng 215 đâu rồi?”

“Đã tính tiền rời đi rồi ạ.” Nhân viên nói.

Tô Huyền nheo nheo mắt, xoay người xuống tầng.

Tiểu Thu và Lam Lam nhìn nhau, lại vội vàng đi theo.

Đi xuống tầng, quầy thanh toán không có ai, đại sảnh tầng một cũng không thấy bóng dáng Hứa Viên và Lâm Thâm.

Lam Lam lập tức oán giận Tiểu Thu, “Sao bà không đi cùng?”

Tiểu Thu cũng hối hận, nói khẽ: “Viên Viên có cầm di động không? Gọi điện cho bà ấy đi!”

“Úi, hình như bà ấy không mang theo di động, túi đang ở trong phòng đấy.” Lam Lam nói ngay.

Tiểu Thu cũng nhớ ra, lúc Hứa Viên túm cô nàng ra khỏi phòng, hai người đều đi tay không, ai mà ngờ lại gặp phải Lâm Thâm? Cô nàng lập tức nhìn Tô Huyền, “Vậy giờ phải làm sao?”

Tô Huyền nhìn lướt qua xung quanh, mắt dừng ở cửa, một lát sau, anh cười cười, “Về phòng chờ cô ấy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.