Thanh Xuân Tạo Ấm

Chương 13: Chương 13: Chương 13: Chúng Ta Là Bạn




Hứa Viên nghe được giọng nói của Tô Huyền, kinh ngạc đến thiếu chút nữa ném luôn chiếc di động mới mua.

Sao lại là anh ta?

Sao anh ta lại có số điện thoại của cô?

“Em nhất định đang rất lấy làm lạ vì sao tôi lại có số điện thoại của em đúng không?” Tô Huyền báo tên mình xong, đợi một lát, dường như để cô thích ứng xong đã, mới từ tốn mở miệng.

Hứa Viên hít sâu một hơi, làm giọng nói của mình nghe không có nét kinh ngạc, cô hừ lạnh một tiếng, tức giận chế giễu, “Anh là ai chứ? Tô thiếu của Vân Thiên mà? Muốn tìm số điện thoại của một người, có thể làm khó được anh chắc? Có gì mà lấy làm lạ!”

Tô Huyền nghe vậy bỗng nở nụ cười, “Nóng tính quá nhỉ! Là tôi gọi tới không đúng thời gian à? Hay là bản thân em có ý kiến với tôi?”

Đâu chỉ là có ý kiến? Cô hận không thể ném luôn di động đi ấy! Đáng tiếc là di động mới mua, cô vẫn không thể quá kiệt quệ được.

Hứa Viên cứng nhắc hỏi: “Có chuyện gì?”

“Vốn muốn hỏi chỗ quần áo ở cốp sau xe tôi em muốn xử lý thế nào, hiện giờ xem ra không cần thiết rồi.” Tô Huyền nhả ra câu đó xong, dứt khoát cúp máy.

Hứa Viên cầm di động, ngây người một lát, mới cáu giận giậm chân, lại gọi lại.

Nhạc chờ vừa vang lên, đối phương đã ngắt máy.

Hứa Viên lại gọi tiếp, đối phương lại ngắt tiếp.

Hứa Viên lại gọi, loa truyền đến câu “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!”.

Hứa Viên nhất thời đen mặt, nhìn di động trừng trừng, cơn tức xông lên não, quả thực muốn mắng chửi người!

Tô Huyền anh ta có còn là người không?

Không phải là vì lúc anh ta gọi đến thái độ của cô không tốt đấy chứ? Nhưng anh ta cũng không khỏi quá không độ lượng còn gì! Thể loại người gì vậy!

Chỗ quần áo đó là cô đi dạo trung tâm thương mại cả buổi mới mua được, tiêu phí thời gian, tiền bạc, sức lực, có thể xử lý thế nào được? Đương nhiên là phải lấy về rồi.

Hiện giờ anh ta có ý gì? Chẳng lẽ là muốn ném đi hộ cô?

Thế sao được!

Hứa Viên nhìn di động, lại gọi tiếp lần nữa, nhưng vẫn tắt máy như cũ, cô tức, nhưng ngẫm lại thì lại không có cách nào, cũng không thể làm gì anh ta được. Anh ta muốn tìm cô thì dễ, chứ cô tìm anh ta thì khó như lên trời.

Đứng một lúc dưới lầu, cô lưu số điện thoại đó vào danh bạ, đi về phía trạm xe buýt.

Về nhà trước rồi nói sau!

Nếu anh ta thực sự dám ném đi, sau này bằng bất cứ giá nào cô cũng bắt anh ta phải đền đến chết thì thôi!

Trên xe buýt gặp Triệu Dương, cô chọn chỗ ngồi gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Triệu Dương chuyển qua, ngồi bên cạnh cô, chào cô, “Hứa Viên, khéo quá nhỉ!”

Hứa Viên nhìn cậu ta, gật đầu.

“Cậu muốn đi đâu?” Triệu Dương nhìn thấy cô thì dường như có chút vui vẻ.

“Về nhà!”

Triệu Dương chớp mắt, “Nhà cậu ở đâu?”

Hứa Viên quay đầu qua một bên, “Vì sao tôi phải nói cho cậu biết?”

Triệu Dương ho khan một tiếng, hơi xấu hổ, “Cái đó, tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ hỏi chút thôi, xem chúng ta có tiện đường không?”

Hứa Viên lắc đầu, “Không tiện đường.”

Triệu Dương nghẹn, “Tôi còn chưa nói tôi đi đâu, sao cậu đã biết là không tiện đường?”

“Cậu đi đâu thì chúng ta cũng đều không tiện đường.” Tâm tình Hứa Viên không tốt, thấy cậu ta thì tâm tình cô lại càng không tốt, ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện đều là từ cậu ta mà ra. Sao hôm đó cô lại xúi quẩy gặp cậu ta rồi bị cậu ta ngăn lại chứ?

Triệu Dương lại ho khan tiếng nữa, thấy mọi người xung quanh nhìn hai người, còn có hai người quen cậu ta nữa, cậu ta hơi đỏ mặt, cúi đầu, hạ giọng: “Hứa Viên, tôi không đắc tội cậu chứ? Không phải là tôi theo đuổi cậu nhưng không theo đuổi được sao? Thổ lộ với cậu nhưng cậu không đồng ý còn gì? Nhưng dù sao chúng ta vẫn là bạn học đúng không? Cậu cũng đâu nhất thiết vừa gặp tôi là đã không cho tôi chút mặt mũi nào như thế?”

Hứa Viên coi như không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu thật là…” Triệu Dương hơi sượng mặt, “Bởi vì bài đăng về cậu trên forum trường mà máy tính của tôi hỏng, giờ phải ra ngoài mua một cái mới đây này. Nghĩ đến tiền sinh hoạt tháng sau của tôi, đau lòng muốn chết mà, coi như thấy tôi ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa, cậu có thể hữu hảo hơn chút không.”

“Đáng đời!” Hứa Viên nhả ra hai chữ.

“Trong trường, những người quen cậu đều nói cậu rất dễ nói chuyện, sao đến phiên tôi, cậu chẳng cho tôi chút mặt mũi nào thế?” Triệu Dương bất đắc dĩ, “Sau này tôi không theo đuổi cậu nữa còn không được à? Bạn trai của đại tiểu thư cậu quá ghê gớm, tôi lực bất tòng tâm, nhìn thế là đủ rồi. Không làm được bạn trai bạn gái thì vẫn làm bạn được mà!”

Hứa Viên lườm, “Thành ngữ dùng như thế à?”

Triệu Dương cười hì hì, “Rốt cuộc cậu không lạnh mặt nữa rồi kìa! Nói vậy cậu đồng ý rồi hử? Sau này hai chúng ta là bạn?”

Hứa Viên hừ cười, “Ai là bạn với cậu?”

Triệu Dương nhất thời á khẩu, che trán, hồi lâu không lên tiếng.

Hứa Viên bỗng cảm thấy cậu ta rất hài, cô quay mặt qua một bên, bị cậu ta làm phiền như vậy, sự buồn bực vì bị Tô Huyền tắt điện thoại tiêu tan chút ít.

Xe rời đi, được một đoạn, Triệu Dương lại hỏi nhỏ: “Hứa Viên, cậu có hiểu biết về máy tính không?”

Hứa Viên lười nói chuyện.

Triệu Dương bám riết không tha, “Ngoại từ chat QQ, chơi game, dạo các diễn đàn, rảnh rỗi thì lướt web, tôi chính là một tên dốt đặc về máy tính. Nếu cậu có chút hiểu biết về máy tính, giúp tôi đi chọn máy tính nhé! Được không?”

Hứa Viên lắc đầu, “Chẳng ra sao cả! Tôi cũng không hiểu biết về máy tính.”

“Tôi đi có một mình này, ông anh có quan hệ không tồi với tôi chiều nay phải đi học. Dù cậu không quá hiểu biết về máy tính, nhưng so với việc mình tôi đi chọn thì có thêm cậu vẫn tốt hơn mà. Giúp tôi lần này, được không?” Triệu Dương lắc lắc tay cô.

Hứa Viên quay đầu lại nhìn cậu ta.

Triệu Dương lập tức rút tay về, cười lấy lòng cô, hai tay chắp vào khẩn cầu, “Giúp đi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian của cậu đâu.”

Hứa Viên quay đầu lại, không có động tác gì.

Triệu Dương bế tắc, hơi độc ác chút, nhỏ giọng nói: “Hôm đó ở cửa phòng hiệu trưởng, sau khi cậu và Lâm Thâm đều đi rồi, Trình Nghiên Nghiên nói với tôi, cậu ta từng tìm người điều tra về cậu, nói cậu sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ ở nước ngoài, không có bối cảnh, sao Tô Huyền lại có thể là bạn trai của cậu?”

Hứa Viên chậm rãi quay đầu, “Cậu ta điều tra tôi?”

Triệu Dương liên tục gật đầu, “Thật đó, tôi lừa cậu thì tôi là cún luôn!” Cậu ta nói xong thì liền giơ tay lên.

Hứa Viên bỗng cười, “Đúng vậy, gia đình tôi là một gia đình bình thường, cậu ta không nói sai.”

“Vậy Tô Huyền thì sao? Thật sự là bạn trai cậu à?” Triệu Dương thấy Hứa Viên vậy mà nở nụ cười, hơn nữa cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, cậu ta thử hỏi.

Hứa Viên lắc đầu, “Không phải!”

“Hả?” Triệu Dương kinh ngạc, “Vậy… Hôm đó cậu nói anh ta là… Chiếc cúc áo đó… Còn bức hình anh ta đưa cậu về đến dưới kí túc đăng trên forum trường dạo này nữa thì sao, chuyện gì đó?”

“Sao tôi biết được!” Hứa Viên không thể trả lời.

Triệu Dương gãi đầu, cực kì khó hiểu, nhìn chằm chằm Hứa Viên, thấy cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ dù thế nào cũng không nói thêm nữa. Cậu ta có chút khó chịu, sau hồi lâu, nản lòng, “Được rồi, tôi không hỏi nữa, nhưng vì tôi đã nói chuyện đó cho cậu, xin cậu đấy, cậu giúp tôi đi chọn máy tính được không! Về mấy cái thứ tính năng của máy tính, tôi thật sự là tên khù khờ đó.”

Hứa Viên buồn cười, “Tôi thấy cậu cũng là một tên khù khờ đó.”

“Chỉ cần cậu giúp tôi đi chọn máy tính, dù cậu mắng tôi mấy câu cũng được!” Triệu Dương lại lấy cánh tay chọc chọc cô.

“Đừng luôn động tay động chân như thế!” Hứa Viên lấy túi ngăn cánh tay cậu ta, “Cậu muốn đi đâu mua?”

“Cậu đồng ý hả?” Triệu Dương mừng rỡ, nói địa chỉ.

Hứa Viên nghĩ quả thực cũng tiện đường, cuối cùng cô gật đầu, “Được!”

“Đa tạ đa tạ!” Triệu Dường cười hớn hở.

“Đừng vội cảm ơn, tôi cũng không quá hiểu đâu, mua phải cái không tốt thì đừng trách tôi.” Hứa Viên nhắc nhở cậu ta.

“Sao có thể chứ! Cậu chịu giúp, tôi rất vui đó.” Triệu Dương gần như muốn khoa tay múa chân vì vui sướng.

“Nếu tôi đồng ý rồi, vậy thì, bây giờ cậu có thể im miệng một lát không?” Hứa Viên lườm.

Triệu Dương vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Bên tai Hứa Viên cuối cùng cũng yên tĩnh.

Sau một tiếng đi xe buýt, Triệu Dường và Hứa Viên cùng xuống xe, lại đợi ở trạm xe một lát, đổi sang một tuyến xe khác, lại ngồi nửa tiếng, tới nơi mà Triệu Dương bảo.

Đi vào trung tâm thương mại, đến thẳng nơi chuyên về máy tính.

Hứa Viên vừa đi vừa hỏi: “Cậu muốn mua tầm giá nào?”

Triệu Dương ngẫm nghĩ, nói giá.

Hứa Viên gật đầu, nói sơ qua về tính năng của những chiếc máy tầm giá đó mà mình biết.

Triệu Dương nghe xong thì nhìn cô đầy kính nể, “Hứa Viên, cậu còn nói cậu không hiểu biết về máy tính à? Hiểu biết hơn tôi quá nhiều ấy chứ!”

Hứa Viên thầm nghĩ nếu cậu ta biết cô là người hack máy tính cậu ta, không biết còn có thể làm bạn với cô, kéo cô đi giúp cậu ta chọn máy tính nữa không nhỉ. Nghĩ đến hai điểm đó, thôi cứ giúp cậu ta chút đi!

Lượn hai vòng quanh quầy, Hứa Viên vừa ý một chiếc, nói với Triệu Dương: “Tôi cảm thấy chiếc này không tồi này, cũng hợp với tầm giá mà cậu bảo, bất kể là tính năng hay là kiểu dáng, đều ổn.”

“Vậy mua nó đi!” Triệu Dương rất vui.

Hứa Viên cầm túi, định rời đi, “Nếu chọn xong rồi, vậy tôi…”

“Cô Hứa?” Một người đàn ông trung niên bỗng đi tới từ bên hông, cắt ngang lời Hứa Viên nói.

Hứa Viên quay đầu, thấy người đó đi nhanh về phía cô, trước tiên cô hơi nghi hoặc, sau đó liền nhớ ra thì ra anh ta là một người cùng tụ tập uống rượu với Tô Huyền ngày đó, gọi là Trần tổng thì phải.

“Cô thế này là… đến mua máy tính à?” Trần tổng đi đến gần, nhiệt tình hỏi: “Sao Tô thiếu không đi cùng cô?”

Hứa Viên muốn quay đầu bước đi, nhưng thế thì không khỏi quá thất lễ, cô chỉ có thể lắc đầu.

“Ơ? Cậu đây là…” Lúc này dường như Trần tổng mới nhìn thấy Triệu Dương ở bên cạnh Hứa Viên, nhìn hai người, hơi khó hiểu.

“Bạn học của tôi, không hiểu lắm về tính năng của máy tính, tôi giúp cậu ấy chọn máy tính.” Hứa Viên giải thích, không muốn lại có phong ba gì từ đó, dù sao thân phận của Tô Huyền thật sự là chủ đề không cẩn thận chút là tạo nên sóng gió.

Trần tổng sáng tỏ, “Chọn được chưa?”

Hứa Viên gật đầu.

“Nếu là bạn học của cô Hứa, vậy chính là bạn của tôi rồi, cứ tính vào của tôi đi.” Trần tổng hào phóng nói với nhân viên.

“Dạ, Trần tổng!” Nhân viên đó kính cẩn gật đầu.

Hứa Viên sửng sốt, vội vàng lắc đầu, “Không được đâu!”

“Ôi chao, cô Hứa, cô không cần khách khí với tôi đâu. Tôi là bạn của Tô thiếu, với quan hệ giữa cô và Tô thiếu, cô chính là bạn của tôi rồi.” Trần tổng cười ha hả nhìn Hứa Viên, “Hôm đó lần đầu tiên mọi người được gặp bạn gái của Tô thiếu, thật sự rất vui, để cô uống hơi nhiều, làm cô và Tô thiếu phải rút lui trước, lần sau chúng ta cố hết sức uống ít rượu lại, tán gẫu nhiều hơn nhé.”

Da đầu Hứa Viên run lên, nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đầu, “Trần tổng mới khách khí đó! Là bạn học của tôi mua máy tính, sao có thể phiền anh trả tiền được. Nếu anh khách khí như vậy, chiếc máy tính này chúng tôi cũng chỉ có thể không mua nữa thôi.”

“Cô Hứa chẳng cho tôi mặt mũi gì cả!” Trần tổng vờ không vui.

Hứa Viên cười cười, “Đâu có, thật sự là…” Cô muốn nói lí do gì đó để từ chối, bỗng nhiên lại dừng lại, cười không có ý tốt, “Nếu anh ấy mà biết tôi nhận đồ của anh, sợ là sẽ lấy máy tính đập chết tôi mất, vì cái mạng nhỏ của tôi, xin Trần tổng thứ lỗi.”

Trần tổng hơi ngạc nhiên, rồi bỗng nhớ tới tình cảnh Tô Huyền bắt nạt Hứa Viên, bừng tỉnh, cười sảng khoái, “Nếu đã vậy, tôi sẽ không cưỡng cầu nữa. Tô thiếu bắt nạt người khác, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt mà, ha ha.”

Mặt Hứa Viên hơi đỏ, là nhớ lại hôm đó nên tức điên.

“Vậy tôi sẽ không quấy rầy cô Hứa nữa, tuy cô không nhận máy tính tôi tặng, nhưng để bạn học cô được nhận chiết khấu thì sẽ không từ chối chứ?” Trần tổng không đợi Hứa Viên trả lời, liền nói với nhân viên bán hàng: “Giảm 40% cho bạn học của cô Hứa.”

“Không được đâu Trần tổng!” Hứa Viên thật sự không muốn vì Triệu Dương mà nợ ân tình của Trần tổng, giảm 40% là chiết khấu không hề nhỏ.

“Cô Hứa còn từ chối nữa, vậy chính là không cho tôi mặt mũi đấy!” Trần tổng nghiêm mặt.

Hứa Viên bất đắc dĩ, trầm mặc một lát, rồi gật đầu.

Trần tổng lập tức nở nụ cười, lại tán gẫu mấy câu, nhìn thoáng qua đồng hồ, cười cáo từ Hứa Viên.

Hứa Viên thấy anh ta đi rồi, xoa trán quay người lại, liền thấy Triệu Dương đang trợn mắt há mồm nhìn cô, cô trừng mắt nhìn Triệu Dương, bực mình, “Biết ngay là gặp cậu thì chẳng phải chuyện tốt gì mà!”

Triệu Dương phục hồi tinh thần, lại túm Hứa Viên một phen, “Ê, anh ta là ai thế!”

“Sao tôi biết được!” Hứa Viên lấy túi đánh cậu ta, “Tôi cảnh cáo cậu, nếu tật xấu động tay động chân của cậu không thay đổi, sau này đừng nói quen tôi nữa.”

Triệu Dương lập tức thu tay về, có phần kinh hãi, “Anh ta nói giảm 40%, là thật hả?”

Hứa Viên coi cậu ta như không khí, không trả lời cậu ta.

Nhân viên đó ghi hóa đơn, đưa cho Triệu Dương, mỉm cười nói: “Anh ơi, vị tiên sinh vừa rồi là Trần tổng của Công ty Thương mại Lam Hải đó ạ, là em vợ của ông chủ trung tâm chúng tôi. Cho nên nhân viên trong trung tâm đều biết anh ấy cả. Anh ấy nói giảm 40%, đương nhiên là thật rồi ạ.”

“Trần tổng của Công ty Thương mại Lam… Lam Hải?” Triệu Dương há hốc mồm.

Hứa Viên nhận hóa đơn, nhét vào chiếc miệng đang mở to của Triệu Dương, “Khép cái miệng của cậu lại, bây giờ phải đi đến quầy thanh toán, đương nhiên, nếu cậu không muốn, có thể khỏi mua.”

“Mua, mua, đương nhiên phải mua chứ!” Triệu Dương vội vàng nhận hóa đơn, cầm rồi lập tức chạy tới quầy thanh toán, chỉ sợ nhân viên đổi ý.

Hứa Viên vốn muốn mau chóng rời đi, nhưng ngẫm nghĩ, lại ở tại chỗ chờ cậu ta quay lại.

Không bao lâu, Triệu Dương cười toe toét trở lại, nói với nhân viên: “Thật sự giảm 40% kìa, cảm ơn cô.” Nhân viên lấy chiếc máy tính mới tinh ra, đưa cho cậu ta, mỉm cười lắc đầu, “Trần tổng là nể mặt chị đây nên bảo chúng tôi giảm giá, anh không cần phải cảm ơn đâu ạ, nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn bạn học của anh đó!”

“Đương nhiên phải cảm ơn cậu ấy rồi!” Triệu Dương quay đầu cười đến tít mắt với Hứa Viên, “Cảm ơn cậu! Hôm nay tìm cậu đến giúp tôi chọn máy tính, quả nhiên là tìm đúng người mà. Không ngờ rằng còn giảm được cho tôi không ít tiền nữa. Tháng sau tôi không cần thắt lưng buộc bụng mà sống rồi.”

Hứa Viên lười để ý đến cậu ta, chẳng muốn nói một câu nào.

Triệu Dương cầm máy tính mới, nhìn trái nhìn phải, kiểm tra một lượt, mới vui vẻ cất vào túi, hào phóng nói với Hứa Viên: “Đi, tôi mời cậu ăn cơm!”

“Không trưa không chiều, ăn cơm cái gì! Tôi có lời muốn nói với cậu.” Hứa Viên đi ra bên ngoài trung tâm thương mại.

Triệu Dương đi theo sau cô, bước chân nhẹ tênh, vừa đi vừa hỏi: “Nói gì? Chỉ cần cậu phân phó, lên núi đao xuống biển lửa…”

“Khó trách đến giờ cậu vẫn chưa có bạn gái! Mồm mép tép nhảy, có người thích mới là lạ!” Hứa Viên cắt ngang lời cậu ta, ra đến cửa, trịnh trọng cảnh cáo cậu ta: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay chạm mặt Trần tổng, cậu không được nói ra một chữ nào cho tôi!”

Triệu Dương vốn muốn phản bác câu trước của cô, nghe thấy câu sau xong, lập tức chớp chớp mắt, “Vì sao chứ!”

“Cậu hỏi nhiều thế làm gì?” Hứa Viên nhìn cậu ta chòng chọc, “Tóm lại, cậu dám nói ra, cậu cứ liệu hồn!”

Triệu Dương mếu máo, bỗng nghĩ tới điều gì, mắt sáng như hai ngọn đèn, “A, tôi nhớ ra rồi, Tô thiếu mà Trần tổng đó nói, không phải là Tô Huyền chứ? Anh ta thật sự là bạn trai cậu hả!”

Hứa Viên giận tái mặt.

Triệu Dương ngây người một lát, không dám tin lẩm bẩm: “Thì ra là thật à!”

“Rốt cuộc cậu có đồng ý không?” Hứa Viên không kiên nhẫn.

“Rồi rồi, tôi không nói, tôi không nói.” Triệu Dương gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi: “Ngay cả chuyện cậu giúp tôi chọn máy tính cũng không thể nói à?”

“Đều không thể nói!” Hứa Viên cáu.

“Được, không nói thì không nói.” Triệu Dương vò đầu, “Nhưng bạn bè thì mới giữ bí mật vì bạn bè, sau này chúng ta xem như là bạn rồi nhỉ!”

Hứa Viên hừ một tiếng, xoay người đi đến trạm tàu điện ngầm, “Cậu cần làm gì thì cứ làm đi! Tôi về!”

Triệu Dương muốn kéo cô lại, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo không được động tay động chân của cô, chỉ có thể đuổi theo cô mấy bước, “Cậu không trả lời, tôi coi như cậu ngầm thừa nhận nhé!”

Hứa Viên mặc kệ cậu ta.

“Cậu đi đường cẩn thận đó!” Triệu Dương dặn.

Cuối cùng Hứa Viên khoát tay đáp lại cậu ta, “Biết rồi! Cậu về trường cũng cẩn thận một chút.”

Triệu Dương dừng bước chân, nhìn Hứa Viên đi xa, vui vẻ nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.