Anh ta đang nói cái gì vậy?
Hứa Viên trừng mắt nhìn anh, nhìn anh mang dáng vẻ muốn dốc hết tất cả mọi chuyện ra, rốt cuộc không nghe tiếp được, cô vươn tay bịt kín miệng anh lại.
Tô Huyền chớp chớp mắt nhìn cô.
“Anh nói vớ vẩn gì đấy hả?” Hứa Viên thấp giọng cảnh cáo, “Không được nói nữa, nói nữa thì anh xác định đi.”
Tô Huyền cười nhẹ, gật đầu.
Hứa Viên thấy anh ngoan ngoãn, chậm rãi buông tay ra, thấy mọi người đều nhìn hai người, cô đỏ mặt cúi đầu.
Tô Huyền ho khan một tiếng, nhìn Hứa Viên dịu dàng chiều chuộng, giương mắt mỉm cười với mọi người, “Bạn gái không cho nói, mọi người đừng tò mò nữa, tôi không muốn phải quỳ xuống chà quần áo ở nơi mọi người không nhìn thấy đâu.”
Mọi người cười ầm.
Hứa Viên cảm thấy mất hết mặt mũi, trộm vươn tay, véo mạnh eo Tô Huyền một cái.
Ý cười của Tô Huyền không giảm, anh để mặc cô véo, cười nắm lấy tay cô, giọng không cao không thấp, mang theo ý cười nồng đậm, “Sau này nhất định phải uốn nắn tật xấu động tay động chân này của em mới được.” Dứt lời, anh bổ sung, “Ít nhất em có động thủ thì động thủ với anh lúc không có ai khác, nếu không anh sẽ rất mất mặt.”
Hứa Viên cảnh cáo, “Anh còn nói nữa à.”
“Vâng ạ, anh không nói nữa.” Tô Huyền quay đầu lại, bưng ly rượu lên, ra hiệu với mọi người.
Mọi người lại cười ầm ĩ.
Có người đùa, “Tô thiếu, cậu thế này là muốn uống rượu giao bôi hả? Nhưng mà đừng uống với bọn tôi đấy!”
“Đúng, muốn uống rượu giao bôi, cũng phải uống với cô Hứa chứ!” Có người trêu theo.
“Hợp đồng mấy tỉ, quả nhiên là thật, Tô thiếu như thế là vì một nụ cười của giai nhân mà ném phăng đi mấy tỉ, chúng tôi thật sự già hết cả rồi, người trẻ tuổi bây giờ yêu đương đều có phong cách cao cấp như vậy, vứt mấy chục con phố của chúng tôi ngày đó luôn.”
“Đâu ra mà mấy chục con phố, theo tôi, phải mấy trăm con phố ấy chứ. Các vị đang ngồi ở đây, có ai nỡ mất mấy tỉ vì nụ cười của mỹ nhân? Ngoài Tô thiếu, không có chứ hả?”
“Không tồi, không ai quyết đoán được như Tô thiếu!”
Mọi người nhộn nhạo trêu đùa.
Mặt Hứa Viên nóng từng đợt, cô cảm thấy đoán chừng mặt mình hiện giờ đã có thể nướng bánh được rồi, hận không thể vùi đầu xuống dưới sô pha.
“Ánh mắt Tô thiếu tốt thật, Viên Viên ở trường bọn tôi, không biết bao nhiêu người theo đuổi đâu đấy. Nhưng cậu ấy chọn Tô thiếu, tôi vẫn không rõ Tô thiếu cầm gì đến nắm giữ trái tim Viên Viên, thì ra là vậy! Đừng nói là Viên Viên, bất cứ cô gái nào, e rằng cũng sẽ không trụ được trước sự theo đuổi như vậy của Tô thiếu.” Giọng của Trình Nghiên Nghiên bỗng cất lên giữa tiếng cười của mọi người.
Hứa Viên lập tức giật mình, độ nóng trên mặt biến mất sạch, sao cô lại quên mất ở đây còn có Trình Nghiên Nghiên?
Tiếng cười của mọi người đột nhiên chấm dứt.
Lời này tuy nghe thì không có gì không đúng, nhưng suy xét kĩ, trong đó liền có thể cảm thấy được sự bất thường.
Ngồi ở đây đều là những người nhanh trí tung hoành nhiều năm trên thương trường, sao có thể không nghe ra?
Trình tổng nhíu nhíu mày, nhìn Trình Nghiên Nghiên, không nói gì.
Hứa Viên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Nghiên Nghiên, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười tươi rói có vẻ thân thiết, cô ta ngồi sát Lâm Thâm, trên mặt Lâm Thâm không nhìn ra cảm xúc gì, hoặc có thể nói là không cảm xúc. Tim cô hơi nhói.
Trình Nghiên Nghiên thế này là đang làm gì? Hai lần ba lượt dùng thủ đoạn mềm dẻo với cô, là cảm thấy cô còn chưa dứt tình cũ với Lâm Thâm? Sợ cô dây dưa tiếp với Lâm Thâm thêm một cái ba năm rồi lại một cái ba năm nữa, không đâm tường nam lòng không chết, khiến cô hết hi vọng quay đầu sao?
Nhưng cô ta lại không biết, lúc nghe thấy tin hai người họ ở bên nhau, cô đã lùi bước rồi.
Chẳng lẽ hiện giờ cô ta còn muốn ép sát từng bước, khiến cô gạt bỏ ba năm theo đuổi Lâm Thâm đó?
Cho dù cô muốn gạt bỏ, nhưng cũng phải có cách gạt bỏ trí nhớ của mọi người mới được.
Huống chi, đó là trí nhớ của cô, dựa vào cái gì vì cô ta cô phải gạt bỏ?
Cô thích Lâm Thâm, nhưng cô đã cố hết sức để không ảnh hưởng đến cô ta, giờ còn muốn cô thế nào nữa? Mãi mãi không xuất hiện trước mặt Lâm Thâm sao?
Cô thầm cười lạnh trong lòng, dựa vào đâu cô phải mãi mãi không xuất hiện trước mặt anh nữa? Nếu nhìn cô chướng mắt, bọn họ cũng có thể không xuất hiện trước mặt cô mới phải, cũng không phải là cô trốn tránh người khác. Nghĩ vậy, cô khẽ cười, “Bạn học Trình, tôi và bạn đâu thân thiết nhỉ?”
Nụ cười của Trình Nghiên Nghiên cứng đờ.
Hứa Viên vươn tay lấy ly rượu trong tay Tô Huyền, ngửa cổ, đổ toàn bộ nước trong ly vào bụng, sau đó cô buông ly, chậm rãi gằn từng tiếng: “Có thể mọi người có chút hiểu lầm rồi, tối nay tôi không đến cùng bạn trai, mà đến cùng học trưởng Lâm của tôi. Công ty của học trưởng Lâm có năm phần trăm cổ phần của tôi, tôi là trợ lý đặc biệt của anh ấy, coi như cổ đông, cùng anh ấy tới tham dự tiệc rượu. Không ngờ rằng ở đây lại chạm mặt bạn học Trình.”
Trình Nghiên Nghiên biến sắc.
Hứa Viên thấy sắc mặt cô ta thay đổi, tiếp tục nói: “Từ lúc tôi bước vào cổng trường đại học thì đã quen học trưởng Lâm, sau đó lại vào công ty anh ấy làm việc. Vì học trưởng Lâm thay tôi cản vận hoa đào, ba năm nay, bên cạnh tôi ngoài anh ấy thì chẳng có ai cả. Bạn học Trình nói người theo đuổi tôi không ít, sao tôi còn không biết ở đâu ra vậy?” Dừng một chút, cô buồn cười, “Nhưng mà bạn học Trình là hoa khôi của Học viện Ngoại ngữ, người theo đuổi mới thật sự không ít đấy nhỉ, mà tôi cũng thấy lạ lắm, sao cậu lại chọn học trưởng Lâm? Anh ấy cũng cầm hợp đồng mấy tỉ đến dỗ cậu à? Lấy mình đo người, chắc là vậy nhỉ?”
Mặt Trình Nghiên Nghiên dần trắng bệch.
“Ánh mắt bạn trai tôi tốt không, tôi không biết, nhưng tôi biết, tôi làm bạn gái anh ấy, ở những nơi thế này, tôi sẽ không lấy danh nghĩa thân thiết với người khác, dùng ngôn ngữ làm con dao khiến bạn trai mình và người khác tấm tức.” Hứa Viên nhả ra câu cuối, đứng lên không chút khách khí, cầm túi đi ra ngoài, “Xin lỗi, chỗ này không quá hợp với tôi, thứ lỗi không ở lại thêm được.”
Tất cả mọi người nhìn cô đứng dậy, không ai nói gì.
Tô Huyền túm cô một phen, “Chờ chút, anh đưa em về!”
Hứa Viên dừng bước.
Tô Huyền vươn tay lấy áo ngoài, tùy ý vắt lên cánh tay, cười cười với mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại được, “Hôm nay cô ấy cáu kỉnh giận dỗi tôi, tôi mới bất đắc dĩ bỏ lại Ức Dương để dỗ cô ấy, sao có thể là có tiền không kiếm lại còn cố ý vứt đi được? Quá đề cao tôi rồi!”
Mọi người nghe vậy thì nhìn Tô Huyền.
Tô Huyền nhìn thẳng vào Trình tổng, tiếp tục cười, ngữ điệu ôn hòa, “E là lệnh thiên kim tiếp xúc với xã hội ít, sau này tiệc rượu thế này, Trình tổng vẫn nên dẫn cô ấy đến tham dự nhiều thì hơn.”
Sắc mặt Trình tổng khẽ biến.
Tô Huyền chuyển tầm mắt qua, nhìn đám người Dương tổng, áy náy, “Các anh cứ tiếp tục, hôm nay tôi chỉ có thể lại xin thứ lỗi vì phải về sớm không ở lại tiếp được thôi, xin lỗi các vị. Hôm khác tôi sẽ mời!”
“Tô thiếu và cô Hứa đi thong thả nhé!” Hội Dương tổng gật đầu.
Tô Huyền đưa tay giữ chặt Hứa Viên, rời khỏi vách ngăn, đi ra phía ngoài.
Hai người rời đi, trong vách ngăn im lặng một lát, Lâm Thâm bỗng đứng lên, không nói một lời rời khỏi.
Trình Nghiên Nghiên đứng lên, muốn đuổi theo.
“Nghiên Nghiên!” Trình tổng gắt một tiếng.
Trình Nghiên Nghiên dừng bước, nhìn Trình tổng, thấy vẻ mặt ông thâm trầm, ánh mắt chứa sự nghiêm khắc trước nay chưa từng có, mắt cô ta đỏ lên, “Bố!”
“Theo bố về nhà!” Trình tổng cảnh cáo.
Trình Nghiên Nghiên gật đầu, không dám đuổi theo Lâm Thâm. Cô ta không ngờ rằng Hứa Viên nhìn thì yếu đuối, nhưng lại nói dõng dạc một phen trước mặt nhiều người như vậy. Giống như không chút lưu tình cho cô ta mấy cái bạt tai. Cô ta chưa từng tủi thân như vậy bao giờ, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Trình tổng xoay người tạ lỗi với mọi người, “Xin lỗi các vị, con gái bị tôi nuông chiều hư rồi, tôi đưa nó về nhà, hôm nào sẽ nhận lỗi với mọi người.”
“Không dám không dám!” Mọi người gật đầu.
Trình tổng và Trình Nghiên Nghiên một trước một sau rời đi.
Mấy người vừa đi, hội Dương tổng, Trần tổng nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện hôm nay, thật sự là…
“Bạn gái này của Tô thiếu cũng thật không phải dạng vừa, các anh biết cô ấy có lai lịch thế nào không?” Có người hỏi khẽ.
Dương tổng lắc đầu.
Trần tổng cũng lắc đầu.
“Không ai điều tra à?” Người nọ lại hỏi.
Trần tổng trừng mắt nhìn người nọ, “Bạn gái của Tô thiếu, ai dám điều tra? Anh không muốn sống nữa à?”
Người nọ nghẹn họng.
“Không còn sớm nữa, chúng ta cũng giải tán thôi!” Dương tổng đứng lên, cười với mọi người, “Sau này muốn biết chuyện gì của Tô thiếu, đọc báo xem tin tức là được, cũng đừng lén lút thăm dò, cẩn thận xảy ra chuyện đấy.” Dứt lời, anh ta nói với Trần tổng, “Nếu không phải tại anh, Trình Đạt Minh cũng không đến nỗi từ nay về sau vào sổ đen của Tô thiếu.”
“Sao lại tại tôi? Là con gái ông ấy không hiểu chuyện đấy chứ!” Trần tổng lập tức cãi, “Tôi cảm thấy cô Hứa rất dễ ở chung, nhìn đáng yêu lại hiểu phép tắc, con gái của Trình Đạt Minh được dạy dỗ còn kém xa. Nơi thế này cũng tùy tiện mang đến, không mất mặt ông ấy thì mất mặt ai?”
“Trình Đạt Minh là người khôn khéo như vậy, sao lại nuôi được một cô con gái ngốc thế nhỉ? Trước mặt Tô thiếu, có thể nói bừa sao?” Có người thở dài, “Một câu của Tô thiếu, cô con gái đó sau này khỏi cần xuất hiện ở các bữa tiệc rượu rồi.”
Nhắc tới chuyện này, có người liền vui vẻ, “Ha ha, tôi cảm thấy Tô thiếu nói rất chuẩn, cố ý bảo Trình Đạt Minh dẫn con gái tham dự những buổi tiệc rượu thế này. Cậu ấy vừa nói vậy, sau này Trình Đạt Minh còn dám dẫn theo sao? Cho dù sau này ông ấy muốn dẫn, còn ai dám mời ông ấy nữa?”
“Đừng nói là con gái ông ấy, sau này tôi cũng không dám mời ông ấy nữa đâu!” Có người cũng vui vẻ lắc đầu.
“Không muốn bị Tô thiếu soi, ánh mắt của chúng ta đều phải chà bóng một chút. Vân Thiên muốn ai ăn no, là chuyện động đầu ngón tay, Vân Thiên muốn ai chết đói, cũng là chuyện động đầu ngón tay.” Một người sụt sịt, “Nhìn Tô thiếu như vậy là vô cùng quan tâm bạn gái đấy. Sau này chúng ta cũng đừng không cẩn thận mà đắc tội cô ấy.”
Mọi người cười gật đầu, lục tục rời khỏi bữa tiệc, tan cuộc.
Hứa Viên bị Tô Huyền kéo ra khỏi hội quán, đến bên ngoài, hít thở bầu không khí mới mẻ, cô muốn bỏ tay anh ra.
Tô Huyền nắm chặt không cho cô rút ra.
Hứa Viên dừng bước, trừng mắt nhìn anh, “Anh còn muốn bị tôi giẫm hả?”
Tô Huyền “À” một tiếng, không đáp lại mà hỏi: “Vẫn còn sớm, anh đưa em đi ăn khuya nhé, sau đó đưa em về.”
Hứa Viên lắc đầu, “Không ăn!” Một bụng tức, ăn khuya cái gì?
“Vậy anh đưa em về trường?” Tô Huyền kéo cô đi về phía bãi đỗ xe.
“Không cần anh đưa!” Hứa Viên không muốn quay về trường, về trường thì không tránh khỏi sẽ nghĩ tới Lâm Thâm, trường của anh và cô, cũng là trường của Trình Nghiên Nghiên.
“Đưa em về nhà nhé?” Dường như Tô Huyền nhìn ra suy nghĩ của cô.
Hứa Viên dùng sức vung tay anh ra, “Không cần anh lo.”
Tô Huyền nắm tay cô không buông, mày nhíu lại, “Dáng vẻ em bực tức thế này, không cần anh lo sao được? Là ai nói anh là bạn trai của em? Bạn trai muốn đưa bạn gái đi đâu, không phải là chuyện thường tình à?”
“Tô Huyền, anh đã là người trưởng thành rồi, đừng ấu trĩ như vậy nữa được không hả?” Hứa Viên nhìn anh.
Đôi mày đẹp của Tô Huyền nhẽ động, “Anh đích thực là người trưởng thành, biết phải theo đuổi bạn gái, nhưng không có kinh nghiệm, không biết theo đuổi như thế nào, cho nên đúng là thoạt nhìn rất ấu trĩ.”
Hứa Viên ngẩn người, dừng bước, nhìn anh, ý gì vậy?
Tô Huyền thấy dáng vẻ của cô, thở dài, “Anh thất bại vậy à? Nhìn em thì có vẻ em… không cảm thấy được anh đang theo đuổi em?”
Hứa Viên trợn tròn mắt, sau đó lại trợn tròn mắt, sau đó bỗng giẫm cho anh một phát, giận dữ, “Có người theo đuổi người khác như anh hả?”
Anh bắt nạt người khác cho vui, chính là đang theo đuổi người ta?
Đây là cách thức theo đuổi người khác của Tô Huyền?
Giết cô đi!
Bị anh theo đuổi cũng thật đau khổ!
Tô Huyền “Á” một tiếng, bị cô giẫm rất đau, nhưng vẫn không buông tay, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hứa Viên, anh thật sự đang theo đuổi em, có thể phương pháp… ừm… có chút không đúng, mới khiến em kích động như vậy, nếu không thì anh thử sửa…”
“Anh câm miệng đi!” Hứa Viên cắt ngang lời anh.
Tô Huyền nghe lời ngậm miệng, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Ngọn đèn đêm ở bốn phía giống như một chiếc gương, khuôn mặt đẹp trai của anh lại càng như gương trong gương, soi ra bóng dáng cô vô cùng rõ nét.
Hứa Viên vốn có rất nhiều cảm xúc muốn bộc phát ra ngoài, nhưng dưới ánh mắt như vậy của anh thì như bị nung nóng chảy, bỗng nhiên dính lại, không thể phun ra. Một lát sau, cô thu hồi tầm mắt, lấy tay đỡ trán, cảnh cáo, “Anh không được theo đuổi tôi.”
Tô Huyền bật cười, “Em thế này là đang nói cho anh biết, ngay cả cánh cửa anh còn chưa bước vào thì đã được báo là nơi này của em không chào đón anh?”
Hứa Viên giật giật ngón tay, so sánh cái khỉ gì vậy.
“Anh biết tối nay em nên đi đâu rồi.” Tô Huyền bỗng túm cô, bước nhanh về phía xe.
“Này!” Hứa Viên giãy giụa, nhưng không địch lại nổi sức lực của anh, chỉ có thể bị anh kéo đi, “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tô Huyền không nói gì, chỉ bước về phía trước.
Hứa Viên bực bội, “Tôi muốn về trường!”
Tô Huyền giống như không nghe thấy, không bao lâu, đến trước xe, mở cửa xe, đẩy Hứa Viên vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, sau đó đóng cửa xe, anh nhanh chóng khởi động, lái xe rời đi.
Động tác của anh liền mạch trôi chảy, khiến Hứa Viên không cách nào không nghe theo anh.
Xe đi được một đoạn, Hứa Viên cũng không đoán ra được anh muốn đi đâu, chỉ có thể ngồi bực tức trên ghế phó lái.
Sao cô lại đen đủi như vậy?
Lúc thích Lâm Thâm, nóng lòng muốn nhận được một cái quay đầu nhìn cô của anh, nhưng bất kể cô làm thế nào, cũng không chiếm được tình cảm và cái quay đầu của anh, cô theo đuổi rất vất vả. Nhưng, hiện giờ Tô Huyền theo đuổi cô, cô cảm thấy khổ sở, có người theo đuổi người khác như vậy sao? Đây là giết người thì có.
Nếu cô dùng phương pháp này theo đuổi Lâm Thâm, Lâm Thâm đã giết cô từ lâu rồi.
Nhớ tới Lâm Thâm, cô lại buồn lòng, vừa rồi cô làm vậy với Trình Nghiên Nghiên, Lâm Thâm hẳn là tức giận lắm nhỉ? Dù sao vả vào mặt Trình Nghiên Nghiên, cũng vứt sạch mặt mũi của anh đi rồi.
Nhưng cô có thể nhẫn nại, có thể chịu ấm ức, có thể chấp nhất với Lâm Thâm mấy năm nay, không có nghĩa là cô cũng phải nhẫn nhịn bạn gái anh.
Tô Huyền chuyên tâm lái xe, không nói thêm một lời.
Hứa Viên chìm vào suy nghĩ, cũng không nghĩ xem rốt cuộc anh đang đưa cô đi đâu nữa.
Một giờ sau, xe của Tô Huyền dừng lại, anh xuống xe, sau đó đi đến bên kia, mở cửa xe, vươn tay với Hứa Viên, “Tới rồi.”
Hứa Viên nhìn ra ngoài, nhất thời ngẩn ra, “Anh dẫn tôi tới đây?”
Tô Huyền gật đầu, kéo cô xuống xe, sau đó khóa cửa xe, đi vào quán bar.
Quán bar này, là quán bar mà Tôn Phẩm Đình và Hứa Viên thường tới, hôm nay ở bệnh viện Tôn Phẩm Đình còn hỏi cô có tới chỗ cũ không, cô từ chối. Không ngờ rằng nơi Tô Huyền dẫn cô tới lại là nơi này.
Cô vô cùng quen thuộc với nơi này, cho nên, thấy là ở đây, cô cũng không kháng cự nữa.
Hiện giờ với tâm tình của cô, quả thực không có nơi nào thích hợp hơn nơi này.
Vào quán bar, lập tức có người lên trước đón tiếp, khi nhìn thấy Tô Huyền nắm tay Hứa Viên, những người quen hai người đều đờ ra.
“Bưng một ly rượu tôi đặt ở đây đến.” Tô Huyền nhìn người nọ, kéo cô đến thẳng một chỗ rồi ngồi xuống.
Người nọ lấy lại tinh thần, vội vàng dạ một tiếng rồi rời đi.
Hứa Viên bĩu môi, vùng thoát khỏi tay anh.
Lúc này Tô Huyền không nắm chặt cô không buông nữa, thoải mái để cô vùng ra, sau đó anh dựa vào ghế ngồi, nhìn cô ngồi ở đối diện, “Bây giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn, em quá có thành kiến với anh, phải kịp thời sửa lại, nếu không sẽ có bất lợi cho sự phát triển tình cảm của chúng ta sau này.”
Hứa Viên lườm, “Tôi không muốn sửa, lại càng không muốn có sự phát triển tình cảm gì với anh sau này.”
Tô Huyền nhướng mày, “Thực sự không muốn sửa cách nhìn về anh?” Dừng một chút, anh lại hỏi: “Thực sự không muốn phát triển tình cảm với anh sau này?”
Hứa Viên nặng nề gật đầu, “Không muốn!” Sau đó, nhấn mạnh: “Thực sự không muốn.”
Tô Huyền nghe vậy thì thả lỏng người, dựa vào ghế, không nói chuyện.
Hứa Viên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó ngoắc ngoắc một nhân viên, “Vẫn như cũ, lấy loại rượu chị thường uống đến đây.”
Nhân viên gật đầu, vừa muốn đi lấy, Tô Huyền bỗng nói: “Không cần đi lấy, cô ấy không cần.”
Hứa Viên trừng anh, “Tô Huyền, anh đừng quá đáng, tôi uống rượu anh cũng xen vào à!”
Lúc này, nhân viên bị sai đi bưng một ly rượu đi tới, kính cẩn đặt tới trước mặt anh.
Tô Huyền cầm ly, đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Viên, nhìn cô từ trên cao, sau đó, nói với cô: “Nếu uống ly rượu này xong, em có thể không say, anh đồng ý sau này chúng ta không sửa, không phát triển nữa.”
Hứa Viên sửng sốt.
Tô Huyền nâng tay lên, bóp mặt cô, đổ ly rượu vào trong miệng cô.
Thứ rượu cay xè quen thuộc tiến vào cổ họng, gần như cay đến mức cô chảy nước mắt.
Hứa Viên mở hai mắt nhìn anh, bỗng phản ứng lại, vươn tay muốn gỡ tay anh ra.
Tô Huyền giữ chặt tay cô, không cho cô động đậy, lại càng không cho cô né tránh, cầm chắc ly rượu, nhìn cô uống cạn ly. Sau đó, anh quen tay vẩy vẩy ly rượu, cho đến khi không còn giọt rượu thừa nào, anh mới chậm rãi buông cô ra, buông ly rượu, mỉm cười với cô, “Cay không?”
Trước mắt Hứa Viên nổ đom đóm, cô muốn nói, nhưng đầu choáng váng, muốn vươn tay đánh anh, nhưng trước mắt có một hai ba Tô Huyền đang di chuyển, đến mức cô không rõ nên đánh người nào? Một lúc lâu, cuối cùng cô không chịu nổi, người mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Tô Huyền như chỉ chờ cô gục, dễ dàng đỡ được cô, ôm vào trong lòng, ngón tay lau rượu ở khóe miệng cô, sau đó anh xoay người nói với nhân viên đang đần mặt ở bên cạnh: “Đến gian phòng để mở của Vân Trạch, đêm nay bọn tôi ở đó.”