Nhớ lại chuyện họp lớp, tôi cảm thấy mình đã lại quên nói lời cảm ơn Đình Huy trên xe buýt rồi. Không hiểu sao đối với cậu ấy, tôi lại đãng trí đến vậy. Hay là tại vì Đình Huy đẹp trai đến nỗi khiến tôi cảm thấy choáng ngợp mà quên mất mọi thứ. Chắc có khi, tôi lại phải cài đặt một tin nhắn báo thức để nhắc nhở về việc này mất.
Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang bận rộn nấu ăn trong bếp:
“Mẹ ơi, con về rồi này!”
Mẹ tôi từ trong nói vọng ra:
“Ừ, mẹ nghe rồi, con nghỉ ngơi một chút rồi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm!”
“Con biết rồi, mẹ đợi một tí, con tắm xong sẽ ra phụ mẹ!”
“Không cần đâu, mẹ làm sắp xong rồi!”
“Bố về chưa hả mẹ?”
“Chưa nữa, bố con nói hôm nay ông ấy về trễ, con cứ ăn trước đi. Mẹ đợi ông ấy về được rồi.”
“Thôi mẹ, con ăn một mình buồn lắm. Con đợi chung với mẹ. Con không còn đi làm thêm nữa, ăn muộn chút cũng không sao đâu. Vậy nha mẹ, con đi tắm đây!”
Nói rồi, tôi nhanh chóng chui tọt vào phòng tắm để mẹ không kịp nói gì. Bố mẹ tôi lúc nào cũng vậy, rất quan tâm đến tôi. Vì tôi là con gái độc nhất của họ nên bao nhiêu tình yêu thương họ đều dành cả cho tôi. Khi bố về nhà trễ, mẹ vẫn sẽ dọn cơm và bắt tôi ăn trước cho đúng giờ đúng bữa. Mẹ vẫn sẽ ăn một ít cùng với tôi nhưng tôi vẫn thích cái cảm giác được dùng cơm chung với cả bố lẫn mẹ. Hồi mới thi xong đại học, tôi đã đi làm thêm nên việc ăn uống như vậy là điều thường xuyên, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Hiện tại thì tốt rồi, vì để tập trung cho việc học tập và hoạt động trên đại học, tôi chỉ còn làm thêm vào chủ nhật hằng tuần. Cho nên, tôi vẫn có thể dùng bữa cơm chiều cùng với bố mẹ.
Bố tôi là trưởng phòng kế toán ở một công ty có quy mô nhỏ. Nhưng vì đã làm lâu năm nên cũng được xếp vào hàng nhân viên kì cựu. Thâm niên như vậy nên mức lương cũng không đến nỗi nào. Vì vậy, nhà có ba thành viên thì chỉ có bố tôi đi làm, mẹ phụ trách việc nội trợ, còn tôi thì chuyên tâm học hành. Mà quả thật tôi cũng không làm bố mẹ thất vọng, thành tích từ trước đến nay của tôi vẫn luôn rất ổn định.
Tính tình bố mẹ tôi có thể nói là bổ sung cho nhau. Mẹ tôi thì dịu dàng nhưng đôi lúc lại rất bảo thủ, kiên định với duy nhất một chuyện. Bố tôi thì có thể nói là khá nghiêm khắc. Bố luôn rèn giũa, uốn nắn tôi từ khi tôi còn nhỏ nhưng bù lại, cách ông nhìn nhận nhiều vấn đề thật sự rất phóng khoáng. Chính vì điều đó mà nếu trong hai người, nếu nhất định phải có một người nhường nhịn thì tôi chắc chắn rằng người đó chính là bố của tôi. Bản thân tôi cảm thấy bọn họ giống như là minh chứng rõ nét nhất cho sự phong phú, đa dạng của dân tộc Việt Nam vậy. Một người đại diện cho miền Bắc, một người đại diện cho miền Nam.
Chờ được hơn một tiếng thì bố tôi về. Trong lúc ăn cơm, ba chúng tôi thường trò chuyện với nhau về những gì xảy ra trong ngày. Bố thì nói về công việc, đó có thể là những khó khăn cần giải quyết hay một quyết định nào đó của công ty. Vấn đề của hai mẹ con tôi thì đơn giản hơn nhiều. Mẹ sẽ nói về việc hôm nay mẹ ra chợ, cá tăng giá ra sao, rau hôm nay tươi như thế nào… Còn tôi thì nói về chuyện học tập, bạn bè… Thật ra, tôi rất ít khi nói với bố mẹ về những buồn phiền trong lòng vì tôi không muốn họ phải lo lắng. Ví dụ như chuyện họp lớp, tôi sẽ chỉ kể cho bố mẹ chuyện tôi đã gặp lại những bạn bè cũ hay việc tôi chơi vui như thế nào, tuyệt nhiên tôi sẽ không nhắc đến việc giữa tôi và Bích Trâm hay bạn bè của cô ấy. Và như vậy, tôi cũng không nói với bố mẹ việc mình đã được Đình Huy giúp đỡ ra sao.
Dùng cơm xong, tôi giúp mẹ rửa bát. Tiếng âm báo có tin nhắn bất chợt vang lên: “Hi, cậu có rảnh không?” Chỉ vỏn vẹn năm chữ ngắn gọn kèm theo một số điện thoại lạ, tôi đang do dự không biết có nên trả lời hay không thì một tin nhắn nữa lại gửi đến: “Cậu có thể lên facebook nói chuyện không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không nhắn lại mà bật máy tính lên. Dù sao thì tôi cũng đang định lên mạng để xem thông tin mà. Nhanh chóng đăng nhập vào facebook, tôi lập tức thấy có một yêu cầu kết bạn mới. Ảnh đại diện của người này là một đoá hướng dương rất đẹp kèm theo một cái tên cũng nổi bật không kém: Đình Huy.
Tôi có thói quen khi kết bạn trên mạng xã hội thì phải biết rõ người đó là ai. Nếu ảnh đại diện không nói cho tôi điều đó thì tôi sẽ sang xem trang cá nhân của họ. Tuy nhiên lúc này đây, khi nhìn ảnh đại diện, dù không đoán được chủ nhân của tài khoản này, nhưng chỉ qua cái tên, tôi đã không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức chấp nhận ngay. Liền đó, tôi mới vào xem trang cá nhân của cậu ấy. Ảnh đại diện của cậu ấy được phóng đại hơn cho tôi nhìn rõ, không phải là một đoá hướng dương như lúc nãy tôi vẫn tưởng mà là một vườn hoa hướng dương đang đón ánh mặt trời, làm cho người xem bất giác cảm thấy phấn chấn, tươi mới và tràn đầy sức sống. Ảnh bìa chính là hình cậu ấy mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen được ủi phẳng lì không một nếp gấp, tóc cắt gọn gàng mang nét thoải mái, phóng khoáng. Hình ảnh này giống như tôi thấy cậu ấy trên giảng đường đại học mấy ngày hôm nay. Nhưng trên trường, nếu như cậu ấy đứng thẳng với chiếc ba lô đen đằng sau lưng thì trong ảnh, vẫn với dáng vẻ trầm tư, lạnh lùng, Đình Huy đang ngồi đánh đàn ghita. Tấm hình này khác hẳn với sự rực rỡ của vườn hoa hướng dương kia. Nhưng bản thân tôi lại cảm thấy ảnh bìa này mới mang lại cảm giác chân thực cho tôi rằng đây mới chính là Đình Huy mà không phải ai khác giả mạo tài khoản của cậu ấy. Nhưng tôi vẫn không sao hiểu được lí do cậu ấy lại chọn hoa hướng dương làm ảnh đại diện của mình, có chói lọi, đối lập quá không?
Đang nghĩ vẩn vơ thì tin nhắn facebook đến, tôi nhận ra ngay là Đình Huy vừa lập cuộc trò chuyện với tôi.
“Hi, chào cậu!” Cậu ấy nhắn cho tôi dòng tin khách sáo đó trước tiên.
Mà khoan đã, lúc nãy tôi nhận được tin nhắn của một số điện thoại lạ, bảo tôi lên facebook, sau đó thì tôi thấy yêu cầu kết bạn của Đình Huy rồi thì tin nhắn của cậu ấy nữa, vậy chẳng lẽ, số điện thoại lạ ấy là của cậu ấy? Đoán được như thế, tôi liền hỏi cậu ấy:
“Số điện thoại 0903XXXXXX là của cậu hả?”
“Ừm, cậu đoán ra rồi à?”
Quả nhiên là cậu ấy, tôi đoán không sai mà. Làm gì có chuyện trùng hợp đến như thế chứ? Tự nhiên, tôi cảm thấy vui vui vì Đình Huy chủ động nhắn tin cho mình:
“Dễ đoán vậy mà! Nhưng…”
Tôi sực nhớ ra một vấn đề quan trọng, làm sao cậu ấy biết được số điện thoại của tôi?
“Có chuyện gì sao?”
“Sao cậu biết số điện thoại của tôi vậy?”
“Nếu tôi nói là tôi đoán, vậy cậu có tin không?”
“Tất nhiên là không tin rồi!”
“Ừm, tôi cũng không tin!”
Cậu ấy nhắn lại cho tôi như thế kèm theo một biểu tượng mặt cười. Tôi thật không ngờ là cậu ấy lại có thể nói đùa như thế, lại còn dùng cả biểu tượng cảm xúc nữa. Dường như, tôi đang thấy được một mặt khác ở Đình Huy–cậu hotboy nổi tiếng, đó là sự thân thiện và dễ gần.
“Vậy sao cậu biết số của tôi thế?”
“^^, bí mật!”
“Ặc, chuyện này cũng bí mật nữa hả?”
“Ừ, vì tôi đã hứa với người ta rồi!”
“Người ta?” Tôi tò mò không biết người ta trong lời cậu ấy nói là ai.
“Ừ, đúng rồi, người ta. Nên không nói cho cậu biết được đâu!”
“Thôi, cậu không nói thì thôi vậy!” Nghe có vẻ cậu ấy rất giữ lời hứa với người đó, tự nhiên biết được điều này, tôi cảm thấy mất hứng không muốn biết “người ta” của cậu ấy là ai nữa.
“Cậu đã xem danh sách lớp chưa?” Đình Huy lại dễ dàng chuyển cuộc trò chuyện của chúng tôi sang một chủ đề khác một cách khéo léo.
“Cậu không nhắc thì suýt nữa tôi quên mất! Cậu đợi một tí, tôi vào xem ngay đây!”
Tôi muốn xác định một cách chính xác là tôi và Ngọc Hân được học chung với nhau. Quả nhiên đúng như lời Đình Huy nói, danh sách lớp được xếp theo điểm đầu vào, tôi, cậu ấy và cả Ngọc Hân là cùng lớp. Điều này thật sự là ngoài mong đợi của tôi. Tôi có cảm giác ba chúng tôi lại trở về những ngày chúng tôi còn chơi thân với nhau vào mấy năm đầu của bậc Trung học cơ sở, lúc mà Đình Huy vẫn chưa chuyển đi, khiến chúng tôi không cách nào liên lạc được.
“Tôi xem rồi, cậu, tôi và cả Ngọc Hân đều học chung lớp ^^!”
“Ừ, tôi đã nói với cậu rồi mà!”
Cuộc nói chuyện bỗng chốc rơi vào im lặng vì tôi không biết phải nói gì tiếp với Đình Huy. Nhưng rất nhanh, cậu ấy đã nhanh chóng mở lời:
“Hi, cậu cho tôi hỏi một câu nhé!”
“Ừ, cậu hỏi đi!” Cậu ấy tính hỏi mình chuyện gì nhỉ?
“Cậu đã… xem clip cover của tôi chưa?”
Hả, hoá ra Đình Huy lại hỏi chuyện này! Làm sao bây giờ? Tôi chỉ mới nghe nói chứ chưa xem qua. Nhưng mà phải nói với cậu ấy như thế nào đây?
Như nhận ra sự ngượng ngập của tôi, Đình Huy hỏi:
“Cậu chưa xem hả?”
“À, tôi có nghe nói. Nhưng mà lúc đó vì bận ôn thi đại học nên tôi… Xin lỗi cậu L!”
“Không sao đâu, lúc nào rảnh thì cậu nghe nhé! Nhận xét cho tôi! ^^”
“Ừ, được rồi, lát nữa tôi sẽ xem ngay!”
Đột nhiên, tôi muốn biết tại sao cậu ấy lại chọn ảnh đại diện của mình là hoa hướng dương trong khi các anh chàng nổi tiếng đều hận không thể trưng bày gương mặt đẹp trai của mình ở khắp mọi nơi.
“Thế giờ đến lượt tôi hỏi cậu nhé!”
Hình như Đình Huy thấy bất ngờ khi tôi đột ngột nói như vậy:
“Cậu cũng muốn hỏi tôi à? Rất sẵn lòng, cậu hỏi đi!”
“Tại sao cậu… lại để ảnh đại diện là hoa hướng dương vậy?”
“Hả? Cậu muốn biết chuyện đó à?”
“Ừ, tất nhiên rồi! Không chỉ tôi mà tôi nghĩ rất nhiều người muốn biết đấy chứ, nhất là mấy cô gái hâm mộ cậu!”
“Mấy cô gái hâm mộ tôi không bao gồm cậu trong đó, phải không? Đến đoạn clip của tôi mà cậu vẫn chưa xem mà…”
“Hix, tôi đã xin lỗi cậu rồi mà, với lại sao cậu lại chuyển chủ đề nữa thế?
“À, tại sao tôi để ảnh đại diện là hoa hướng dương à? Rất đơn giản, bởi vì tôi thích hoa hướng dương.”
Hoá ra là như vậy sao? Đúng rồi, sao tôi có thể hỏi một câu ngốc nghếch như thế nhỉ? Vì thích nên người ta mới chọn nó làm ảnh đại diện, giống như tôi vậy? Tôi lại hỏi tiếp:
“Lần đầu tiên tôi biết cậu thích hoa hướng dương đấy!^^ Thế sao cậu thích hoa hướng dương vậy?”
“Chuyện này… chuyện này xem như một bí mật của tôi nữa nhé! Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết, được không?”
“Cậu có nhiều bí mật thật đấy! Thôi, cậu không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi nữa vậy!”
“Thế còn cậu, sao lại để ảnh đại diện là hoa oải hương?”
“Vì tôi cũng thích giống cậu chứ sao!” Đột nhiên tôi cũng muốn bắt chước giọng điệu của cậu ấy.
“Vậy, lí do cậu thích hoa oải hương là gì vậy?”
“Bí mật!” Cảm giác có bí mật đúng là thật thích.
“Hi, được rồi! Không chọc cậu nữa. Lát nữa tôi phải đi chụp ảnh, không nói chuyện được nữa rồi, tạm biệt cậu, mai gặp nhé! Cậu cũng đừng lên mạng nhiều quá, không tốt đâu.” Trước khi đăng xuất Đình Huy còn kịp nhắn cho tôi một hàng dài như vậy.
“Ừ, tôi biết rồi, tạm biệt cậu!” Tôi gửi kèm cho cậu ấy một biểu tượng tạm biệt.
Sau khi thấy tài khoản của Đình Huy đã tắt, tôi chợt không biết làm gì. Mới vào đầu năm học nên bài vở cũng không có gì nhiều. Thế là tôi quyết định sẽ lên youtube xem đoạn cip cover của cậu ấy.
Trong đoạn clip này, vẫn là hình ảnh quen thuộc của cậu ấy, vẫn là cậu thanh niên với gương mặt đẹp trai hút hồn, mặc áo sơ mi đóng bộ và ngồi đàn ghita. Tôi bỗng hoài nghi không biết ảnh bìa của Đình Huy có phải cắt ra từ đoạn clip này không nữa và việc chắc là cậu ấy mua hàng loạt những cái áo sơ mi trắng trong một lần. Nhưng rồi âm nhạc đã khiến sự tập trung của tôi dần chuyển lại. Giọng Đình Huy vẫn trầm ấm như thế, dáng vẻ suy tư, thêm giai điệu nhẹ nhàng và lãng mạn, trông cậu ấy như đang đắm chìm trong ca khúc. Nhìn vẻ mặt của Đình Huy lúc đó, tôi có cảm giác ca từ của bài hát chính là nỗi lòng của cậu ấy, cậu ấy không chỉ đơn thuần là cover lại một đoạn nhạc nữa mà như đang giãi bày tâm trạng của mình, cho nên mới thấy thật hoà hợp như thế. Một đoạn clip chỉ hơn bốn phút, trong đó cậu ấy không làm gì cả, chỉ ngồi đàn và hát, nhưng lại khiến tôi bất giác phải dõi theo. Tôi bỗng hiểu ra, tại sao chỉ qua đoạn clip này, Đình Huy lại nổi tiếng như thế, lại có thể khiến bao người say đắm như thế.
Bài hát mà cậu ấy chọn chính là “Đồng thoại”–một bản nhạc rất nổi tiếng bên Trung Quốc. Lúc này đây, bên tai tôi vẫn như văng vẳng từng lời dịch của bài hát:
“ Dường như quên mất đã bao lâu rồi
Không còn nghe thấy em
Kể lại câu chuyện mà em thích nhất
Anh đã suy nghĩ rất nhiều
Cảm giác rối bời xâm chiếm lấy anh
Có phải anh lại làm điều gì sai không?
Em vừa khóc vừa nói với anh:
“ Cổ tích chỉ toàn là dối trá”
Anh không thể là hoàng tử của em
Có lẽ em không biết được rằng
Từ khi em nói tiếng yêu anh
Ngàn vì sao dường như toả sáng trên bầu trời của anh
Anh nguyện trở thành
Thiên sứ mà em yêu quý trong những câu chuyện cổ tích
Dang rộng cánh tay trở thành đôi cánh để chở che cho em
Em hãy tin
Tin rằng chúng ta sẽ như câu chuyện cổ tích ấy
Đến cuối cùng chỉ còn là niềm vui và hạnh phúc…” : Lời dịch lấy từ Youtube, bài Đồng thoại, đăng bởi tài khoản Geni Fam ST. Xin chân thành cảm ơn.