"Hàng Hàng… Hàng Hàng…"
Tỉnh lại từ cơn ác mộng, trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, loáng thoáng chỉ
lưu lại một bóng lưng mơ hồ, còn có giọng nói bi thương đó, giọng nói
đó…, đang gọi cô…
Đó là giọng nói của Cố Ngự Lâm, nhưng hình như lại không phải.
Giọng nói Cố Ngự Lâm, chưa bao giờ nặng nề như vậy, chưa bao giờ…
Tống Hàng Hàng hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy từ trên ghế salon, kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời buổi chiều tươi đẹp, chiếu vào khuôn mặt cô, cho cô sự an ủi ấm áp mà quen thuộc.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Cô tự nhủ, nhưng vẫn không nhịn được lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại đã thuộc lòng.
"Đô… Đô… Đô…"
Điện thoại vang lên thật lâu, khi cô gấp đến độ muốn tắt máy, bên kia bắt máy.
"A lô? Này, Hàng Hàng, là em sao?"
Là anh, giọng nói quen thuộc.
"Cố Ngự Lâm…" Cô nghẹn ngào.
Trong mộng chính là giọng nói kia, khiến cô sợ.
"Hàng Hàng, Hàng Hàng em sao vậy?"
Bên đầu kia điện thoại là giọng nói gấp gáp của anh.
"Em, em chỉ muốn nghe giọng nói của anh."
"…Đồ ngốc."
"Hôm nay anh vẫn khỏe chứ? Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, đồ ngốc, có phải ai khi dễ em không hả?"
"Đâu có đâu, ai dám khi dễ em đâu… Anh phải ăn cơm thật tốt, chú ý sức khỏe, không cho phép ăn đồ ăn lung tung bên ngoài!"
"…Ừ. Em cũng thế, buổi tối đừng đá chăn."
Cô đỏ mặt, đó là chuyện cao trung năm đó, bởi vì không có chìa khóa phòng ký túc xá, cô ở ký túc xá của anh một đêm.
"Em vừa nằm mơ thấy anh…"
"…Hàng Hàng, thật xin lỗi, nghỉ đông không gặp nhau. Lần tới gặp… sẽ nhanh thôi."
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo
tường, mới phát hiện đã hai giờ chiều rồi.
Cô ngủ ở trên ghế sofa thật lâu, nhất định là tối hôm qua thảo luận chuyện cửa hàng trên QQ quá muộn, hôm nay mới mệt như vậy.
"Tốt. Cố Ngự Lâm, có người tìm em, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Ừ."
Cô cúp điện thoại, vội vã chạy đi mở cửa.
"Hứa Nghiêu Thực, anh đã đến rồi."
"Không mời tôi vào à?"
"Mau vào đi, tôi phải cám ơn anh đấy."
Người ngoài cửa, chính là Hứa Nghiêu Thực.
Từ lần trước anh giúp cô tìm kiếm địa chỉ cửa hàng, lại mở rộng lôi kéo
nhân mạch (*yếu tố con người), phường thủ công "Nghệ tâm" đã chính thức
đi vào quỹ đạo.
Trong lòng Tống Hàng Hàng, ngoại trừ cảm kích, vẫn là cảm kích.
Phường thủ công "Nghệ Tâm" khai trương đã một tháng, đại khái tất cả mọi
chuyện không khác với kế hoạch của cô là mấy, khinh doanh ở trung tâm
khu buôn bán thành phố K, lầu dưới là một cửa hàng rộng bốn mươi thước
vuông, trên lầu là nơi làm việc và nơi chiêu đãi các khách hàng thân
quen.
Dĩ nhiên cô không thể tìm được nhiều tiền như vậy, cũng may hiện nay hiện trạng trong nhà coi như khá giả, cẩn thận nói rõ cụ thể
với ba mẹ, bọn họ cũng góp một phần, chủ yếu là Hứa Nghiêu Thực, lấy
tiền vốn từ thu nhập riêng của anh, còn nói giỡn về sau kiếm được tiền
thì ít nhất phải phân một nửa cho anh.
Mặc dù biết Hứa Nghiêu
Thực ngoại trừ làm giáo sư trong trường, cũng không thiếu các khoản thu
nhập độc lập khác, căn bản sẽ không để ý chút tiền lẻ này, nhưng Tống
Hàng Hàng lúc này hơi chột dạ, căn bản cô không có cống hiến gì lớn, tối đa cũng chỉ là cung cấp một phần kế hoạch buôn bán, còn lại đều nhờ Hứa Nghiêu Thực giúp đỡ mà hoàn thành.
Nghĩ như thế, cô càng thêm tận tâm tận lực làm việc.
Cô đề cập chuyện này với Cố Ngự Lâm, mới biết thì ra cậu nhóc không hề biết cậu nhỏ của mình đang giúp cô.
Cố Ngự Lâm cũng không tán thành cô kinh doanh, sợ cô làm trễ nãi việc học
tập, Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là lừa gạt anh, nói chủ
yếu là Hứa Nghiêu Thực làm, cô chỉ giữ một chức vụ nhàn nhã.
Trời mới biết cô đã góp bao nhiêu tâm huyết. Cũng may khóa trình không nặng, cô vẫn có thể lo liệu được.
Hôm nay Hứa Nghiêu Thực tới, là vì bản thống kê lợi nhuận tháng đầu tiên,
Tống Hàng Hàng vừa lúc có kỳ thi, không tới "Nghệ tâm" .
Hứa Nghiêu Thực mang sổ sách đến, sau khi vào cửa liền ngồi xuống đưa cho cô, "Chính cô xem đi."
Cô hơi thấp thỏm, Hứa Nghiêu Thực không nói trong điện thoại, nhất định tự mình tìm tới, chẳng lẽ thành quả không tốt?
Cẩn thận mở sổ sách, lật tới tờ cuối cùng, lúc này mới ôm ngực vui vẻ kêu lên, "Anh làm tôi sợ muốn chết!"
Con số đỏ tươi trong sổ sách khiến cô cực kỳ vui mừng, "50 000", tháng đầu tiên, không ngờ lợi nhuận lại đạt tới năm vạn!
"Cái này, đã khấu trừ tất cả tiền vốn?" Cô vẫn có phần không tin, chỉ vào sổ sách hỏi Hứa Nghiêu Thực.
Đối phương mỉm cười gật đầu.
"Anh nói thật?" Tống Hàng Hàng nhảy nhót, "Hứa Nghiêu Thực, tôi rất cảm tạ anh!"
"Vẫn là cám ơn chính mình đi, tháng này không ít lần thức đêm phải không?"
"Ha ha, thành quả thật không tồi." Cô xoa xoa hốc mắt xanh tím, "Đây thì có là gì chứ."
Hứa Nghiêu Thực nói: "Hiện tại tình hình kinh tế rất tốt, cái gì cũng bán
được rất nhanh, cô không cần bỏ ra nhiều công sức như vậy."
Anh vừa nói như thế, Tống Hàng Hàng chợt nhớ tới một chuyện.
"Hứa Nghiêu Thực, tôi hỏi anh, hiện tại, anh biết thị trường Thượng Hải hiện nay như thế nào?"
"Cô hỏi gì?" Hứa Nghiêu Thực rất ngờ vực.
"À, tôi nói, thị trường chứng khoán."
Đúng vậy, thị trường chứng khoán, kể từ sau khi "Nghệ tâm" được thành lập,
trong đầu Tống Hàng Hàng chợt hiện lên rất nhiều chuyện trước kia mà cô
chưa từng nghĩ tới.
Năm nay, là năm 2006, cô nhớ rất rõ ràng, một năm nay trước khi trùng sinh, Lý viện trưởng trong trường vốn đang sầu
não trong thất bại bỗng nhiên một đêm vục dậy, sau đó trong trường bắt
đầu đồn đại, nói Lý viện trưởng kinh doanh gặp thời cơ, vốn là dân cờ
bạc táng gia bại sản, lại trở thành Vương lão ngũ hoàng kim.
Nhưng Vương lão ngũ hoàng kim này cũng không đắc ý được bao lâu, anh ta từ
chức chuyên tâm đầu tư cổ phiếu, sau lại nghe nói mất đi toàn bộ của cải một lần nữa.
Những thứ này không quan trọng, nhưng Tống Hàng
Hàng vì chuyện này mà bắt đầu chú ý đến thị trường chứng khoán, đề mục
luận văn tốt nghiệp của cô chính là “Bàn về năm năm thị trường chứng
khoán Thượng Hải”, rất nhiều số liệu, đến nay cô còn nhớ kỹ trong đầu.
Năm 2006, là một thị trường tiềm năng, thị trường chứng khoán tăng giá kéo dài đến tháng 10 năm 2007.
"Cô nói đến thị trường chứng khoán Thượng Hải? Hiện tại chỉ số thượng chứng tổng hợp đã leo lên 1400 rồi, sao vậy?" Hứa Nghiêu Thực hăng hái hỏi
cô.
"Anh cũng đầu tư cổ phiếu sao?" Tống Hàng Hàng hỏi anh.
"Không có." anh lắc đầu, "Tôi làm bất động sản. Thuận tiện quan tâm thị trường chứng khoán."
"Tôi… Tôi muốn tham gia thị trường chứng khoán…"
Lời này vừa nói ra, Hứa Nghiêu Thực hiện lên vẻ mặt đầy hứng thú.
Tống Hàng Hàng nói tiếp: "Nếu như tôi nói tôi chắc chắn rằng thị trường chứng khoán năm nay sẽ rất sôi động, anh sẽ tin sao?"
"Tại sao?" Anh không trả lời ngay.
"Không vì gì cả…" cô biết mình rất đường đột, nhưng cô muốn nắm chắc cơ hội
tuyệt vời này, "Anh cứ coi như tôi có năng lực biết trước đi."
Đối phương trầm mặc không trả lời.
Cô suy nghĩ một chút, "Như vậy nhé, bây giờ là cuối tháng tư, thượng tuần
tháng năm nhất định sẽ được 1500 điểm, nếu như tôi nhớ không lầm, là
ngày mồng 9 tháng 5."
Hứa Nghiêu Thực càng thêm nghi ngờ.
Cô thản nhiên cười, "Nếu như tôi nói đúng, anh có thể cho tôi 50 vạn chứ?"
Anh cũng mỉm cười, sau đó chỉ đưa ra một ngón tay, "Nếu như cô đoán trúng, tôi cho cô một trăm vạn."
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Ngày mồng 9 tháng 5 năm 2006, đúng hẹn.
Khi thượng chứng trong sở giao dịch chứng khoán thành phố K nâng lên 1500
điểm, Tống Hàng Hàng đang ở bên ngoài sở giao dịch, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau đó nhìn trời xanh thầm nói…
Tống Hàng Hàng, cố gắng lên đi! Trời cao đang chiếu cố mày.
Tha thứ cho cô đi, có thể là cô tham lam, nhưng ước nguyện ban đầu của cô chỉ là vì ba mẹ thân ái.
Một nguyên nhân khác khiến cô viết “Bàn về năm năm thị trường chứng khoán
Thượng Hải”, chính là: một năm kia đã khiến vô số người táng gia bại
sản, ba cô cũng vậy, trong một đêm ba bạc đầu, mẹ cũng trở nên trầm mặc
ít nói.
Ba mẹ, Tống niếp cố gắng thành công, Tống niếp muốn hai
người được an ổn tuổi già, sẽ không phải lo toan, sẽ không phải đau
lòng.
Hứa Nghiêu Thực không nuốt lời, ngày đó đưa cho cô một trăm vạn.
Anh theo cô đi mở tài khoản, cô tiện tay mua mười loại cổ phiếu mới ra, về sau có xu thế rất tốt, mỗi loại cổ phiếu là mười vạn.
Trứng gà không thể đều đặt trong một giỏ.
Chỉ cần xem chừng mười loại cổ phiếu này đến cuối năm sang năm.
Cái gì khủng hoảng tài chính, cái gì thị trường chứng khoán mất giá, cũng sẽ không tổn thương tới ba mẹ, nhất định, sẽ không.
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Một ngày cuối tháng năm kia, Hứa Nghiêu Thực đưa Tống Hàng Hàng đi gặp một khách hàng lớn.
Tống Hàng Hàng thay đồ công sở, lại trang điểm, dùng trang sức trang nhã,
cảm thấy mình già đi ít nhất năm tuổi, lúc này mới ra cửa.
Bọn họ hẹn ở quán cà phê Đông Hoàng.
Lúc Tống Hàng Hàng đến, Hứa Nghiêu Thực nói khách hàng lớn còn chưa tới.
Trước kia, người gọi là "Khách hàng lớn", đều do một mình Hứa Nghiêu Thực
hiệp đàm, Tống Hàng Hàng chỉ phụ trách một chút phần quản lý nghiệp vụ.
Cô đã hỏi anh qua điện thoại, Hứa Nghiêu Thực chỉ nói để cô tới đây, cô
đã hơi nghi ngờ.
Thấy cô đến, Hứa Nghiêu Thực nhưng chỉ trêu chọc giang hai tay, "Đối phương nói rõ muốn gặp ông chủ lớn, tôi không dám
thật giả lẫn lộn đâu."
Khi Hứa
Nghiêu Thực đăng kí công ty, ghi danh tên Tống Hàng Hàng, khi đó Tống
Hàng Hàng phản đối, nhưng anh lại nói đó là điều nên làm, còn nói dù sao cũng chỉ là hình thức.
Nhưng bây giờ "Hình thức" này đã thay đổi thành thực tế rồi.
Tống Hàng Hàng rất bất đắc dĩ, "Nhưng cái gì tôi cũng không hiểu!"
"Không có vấn đề gì, chuyện nghiệp vụ cô còn quen thuộc hơn tôi nhiều, hơn nữa tôi cũng ở đây."
"Vậy… Được rồi."
Thời điểm "Khách hàng lớn" đến, đầu tiên là vươn tay về phía Hứa Nghiêu Thực:
"Hứa tổng, ngài khỏe chứ!"
Sau mới làm như vô tình nhìn thấy cô, từ từ nói: "Vị này là?"
Sắc mặt Tống Hàng Hàng cứng đờ.
Hứa Nghiêu Thực lúc này mới vội tiếp lời, "Chị Trần, chị đừng chọc ghẹo cô ấy như vậy."
"Ha ha ha…" Một nữ doanh nhân vận đồ công sở cười cởi mở, "Tốt! Hứa tổng đã mở miệng chị không dám không nghe! Đây là Tiểu Tống à?"
Tống
Hàng Hàng nghi ngờ nhìn đối phương, suy nghĩ một chút, cũng đưa tay ra,
"Xin chào, tôi là Tống Hàng Hàng, người phụ trách “Nghệ Tâm”.
Tống Hàng Hàng nghi ngờ nhìn đối phương, suy nghĩ một chút, cũng đưa tay ra, "Xin chào, tôi là Tống Hàng Hàng, người phụ trách “Nghệ Tâm”."
"Chậc chậc, cải trang thật giống." đối phương vẫn cười, nắm tay của cô, "Nghe Hứa tổng đề cập tới em rất nhiều lần, trăm nghe không bằng một thấy."
Ba người ngồi xuống bàn bạc kỹ hơn.
Ban đầu, trên cơ bản Tống Hàng Hàng chỉ là một bàng thính khách (*tham gia
hội nghị nhưng không phát biểu, nêu ý kiến), nhưng cuối cùng cũng hiểu
được sự việc ra sao.
Người Hứa Nghiêu Thực gọi là "chị Trần", tên đầy đủ là Trần Thư Sướng, là một bà chủ công ty bất động sản ở Bắc
Kinh, là chị em thân thiết với Hứa Nghiêu Thực, hôm nay muốn tiến quân
sang ngành nghề khác, liền trưng cầu ý kiến với anh, vừa hỏi mới biết
anh mới mở một công ty, nhất thời muốn gia nhập liên minh. Hơn nữa nghe
nói về chuyện Tống Hàng Hàng, càng thêm tò mò, lập tức bay đến thành phố K.
Trần Thư Sướng lại hỏi Tống Hàng Hàng một ít chuyện tình nghiệp vụ, sau đó cùng nhau đến cửa hàng xem xét.
Một ngày công phu, đối phương trực tiếp quyết định, gia nhập liên minh!
Đã hơn sáu giờ chiều rồi, tiễn Trần Thư Sướng, sau khi trở về, Tống Hàng
Hàng đi dạo trong vườn trường đại học A, vẫn chưa lấy lại tinh thần .
Cứ như vậy? "Nghệ tâm" của cô mở tiệm còn chưa được hai tháng, không ngờ đã mở chi nhánh ở Bắc Kinh rồi?
Cô vẫn sửng sốt hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn Hứa Nghiêu Thực bên cạnh.
"Chúng ta, đã có chi nhánh rồi?"
"Đúng, chúng ta đã có chi nhánh rồi!"
Cô chợt vui vẻ hét ầm lên, kéo tay Hứa Nghiêu Thực chạy như điên tới phía trước, dường như muốn thổ lộ cảm xúc trong lòng.
Hứa Nghiêu Thực không kịp đề phòng bị cô kéo, chỉ có thể đi theo cô cùng nhau chạy về phía trước.
Cô kéo anh đến chỗ bán quà vặt trong sân trường, sau đó, bỏ tiền mua một két bia.
Cô hưng phấn nói: "Đi, chúng ta lên sân thượng thôi." Nở nụ cười vui mừng nhẹ nhàng.
Anh gật đầu, mặc cho cô kéo anh lên tầng thượng trường học.
Hứa Nghiêu Thực đã vô số lần đến bến tàu, cũng không mấy lần tới sân thượng này, ba bốn giờ đêm, thành phố này mới bắt đầu chìm vào nghỉ ngơi.
Biển biếc trời xanh đêm vẫn sầu.
Tâm tư của anh, chỉ khi đêm xuống, mới dám bộc bạch với thành phố này.
Đêm tối, là lúc linh hồn anh kích động, cũng là lúc tâm linh anh yên giấc.
Lại chưa từng sáng rỡ vào ban ngày như lúc này, đứng ở dưới bầu trời, tỉ mỉ ngửi hương vị của nó.
Là cỡ nào ấm áp.
Cô gái bên cạnh cười đến vô cùng vui vẻ, cô có gương mặt sáng trong như vầng trăng, nụ cười trẻ con ngốc nghếch mà chân thật.
Tốt đẹp dường nào. Thế giới của cô, tốt đẹp dường nào.
Mà bây giờ cô vui vẻ, có một nửa công lao của anh.
Trong lòng anh chợt cảm thấy rất cảm kích, cảm kích trời cao đã mang đến cho anh một con người trong sáng như vậy.
"Pắc!" Tống Hàng Hàng mở ra một lon đưa cho anh, "Hôm nay chúng ta cứ uống sảng khoái đi!"
Anh mỉm cười đưa qua, "Tốt! Uống sảng khoái!"
Trời màu xanh đậm, phương xa là đám mây ráng đỏ, gió nhàn nhạt thổi, mang theo hương hoa mát mẻ.
Tống Hàng Hàng uống xong một hớp bia lớn, vỗ vỗ vai anh.
"Hứa Nghiêu Thực, quý nhân của tôi. Ha ha, tôi nhất định là có phúc khí mấy đời!"
"Đừng nói như vậy, cô vốn là một Thiên Lý Mã (*ngựa đi ngàn dặm)." Anh nhẹ giọng khen tặng.
"Ha ha. Bá Nhạc(*), tôi thật sự yêu anh đó!" Tống Hàng Hàng khoa trương kêu to, sau đó giơ ly rượu lên, "Cụng ly!"
(*) Bá Nhạc: (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày
nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
"…Cụng."
"Tinh…" điện thoại di động của cô chợt vang lên.
Cô đưa ra xem, cực kỳ hưng phấn nói, "Cháu ngoại anh gửi tin nhắn cho tôi này, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm!"
Anh trầm mặc, sau đó khóe miệng vẽ ra một nụ cười.
Tiểu Lâm…
"Đồ ngốc, đang làm gì đó?" Cố Ngự Lâm gửi tin nhắn.
Cô trả lời: "Hôm nay em thành công ký được một khoản buôn bán lớn, rất vui!"
Một hồi lâu, anh trở lại: "Đồ ngốc, em quên hôm nay là sinh nhật em rồi hả ?"
A?
"Hứa Nghiêu Thực, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Cô quay đầu lại hỏi.
"Hai mươi tám tháng năm."
A! Cô thật sự bận rộn đến choáng váng, sinh nhật của mình cũng quên!
Cô mới vừa mới hồi phục tâm trí, Cố Ngự Lâm lại nhắn tin tới.
"Đồ ngốc, hiện tại có rảnh không? Đến hội trường Đại học A một chút đi."
?
"Hứa Nghiêu Thực, thật xin lỗi, cháu ngoại anh tìm tôi có việc. Bia này là của anh, lần sau chúng ta tiếp tục uống!"
Nói vừa xong, cô đã chạy xuống lầu, chỉ để lại cho người phía sau một bóng lưng trống vắng.
Anh sững sờ nhìn cô rời đi, bàn tay cầm lon bia dừng lại giữa không trung.
Nụ cười nơi khóe miệng, đã cứng lại.
Một lát sau, dần dần, dần dần, hướng lên, mở rộng.
Một nụ cười đến cực hạn.
Thật ra, anh cũng có hai má lúm đồng tiền, nhưng gương mặt tinh xảo thường làm người ta bỏ quên chúng.
Anh giơ lon bia lên, ngẩng đầu, tàn nhẫn uống một ngụm lớn.
Gió bỗng lớn, bầu trời càng lúc càng tối.
A, đã hơn bảy giờ, lại một đêm đen sắp đến.
Màn đêm tối đen, mới là nơi dành cho anh.
Vừa rồi là cái gì, đã mê hoặc tim anh?