Thanh Xuân

Chương 35: Chương 35: Câu chuyện ở quán Bar




Qua tết âm lịch, Tống Hàng Hàng nghênh đón học kỳ thứ 2 ở thành phố K.

Hôm nay cô từ một cán sự nho nhỏ ở Hội sinh viên đã thăng chức lên làm Bộ trưởng.

Khai giảng bắt đầu, trường học lại tham gia cuộc thi đua thương mại mang tầm cả nước, chỉ định toàn bộ Bộ trưởng Hội sinh viên phải tham gia, cũng cho mỗi người một giáo sư hướng dẫn.

Giáo sư hướng dẫn cho Tống Hàng Hàng, là Hứa Nghiêu Thực.

Lần thi đua thương mại này chủ yếu là tìm ra sáng tạo mới, giả định người dự thi mở một công ty độc quyền bán hàng sản phẩm DIY(*), thiết kế hình thức kinh doanh của công ty mới hình thành, cuối cùng là nộp luận văn thiết kế và hoàn thiện bài thuyết trình về nó.

(*)DIY

Do it yourself (DIY, tự tay làm lấy) là một thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa một cái gì đó mà không có sự trợ giúp của các chuyên gia. Cụm từ DIY được đưa vào sử dụng phổ biến vào những năm 1950 trong dự án cải thiện nhà mà người dân sử dụng kĩ năng của mình để sửa chữa, tu sửa một cách độc lập.

Tống Hàng Hàng cẩn thận đọc tài liệu về nội dung cuộc thi, sau đó chủ động liên lạc với Hứa Nghiêu Thực, cùng anh thương lượng ý tưởng thiết kế.

Hứa Nghiêu Thực cũng rất nghiêm túc, trực tiếp đề nghị với cô, trước tiên cần khảo sát thực tế.

Vì thế vào 2h chiều thứ bảy hôm đó, hai người gặp nhau ở khu buôn bán nổi tiếng nhất thành phố K.

"Nơi này là nơi người trẻ tuổi thành phố K tụ họp, " Hứa Nghiêu Thực nói, "Rất nhiều nhà thiết kế thời trang, thợ thủ công và đầu bếp nổi tiếng đều mở cửa hàng ở nơi này."

"Tôi đã tới đây một lần." Tống Hàng Hàng tiếp lời, "Ấn tượng khắc sâu nhất chính là ‘cửa hiệu ô vuông’(*)."

"Không sai, ‘cửa hiệu ô vuông’ chính là trọng điểm của khảo sát lần này!"

‘Cửa hiệu ô vuông’, tên như ý nghĩa, các thương phẩm trong cửa hàng được bày trong những ô vuông nhỏ được thiết kế riêng, điều kỳ lạ chính là, những thương phầm này không phải chủ cửa hàng nhập về, mà là do chính những người khách hàng tự mình chế tác, gửi ở “cửa hiệu ô vuông” triển lãm hoặc tiêu thụ. Mà lợi nhuận “cửa hiệu ô vuông” cũng là trích phần trăm tiền cho thuê ô vuông.

Bởi vì tiền cho thuê ô vuông của “cửa hiệu ô vuông” cũng không đắt, thường là một đến hai trăm một ô một tháng. Phương thức này được rất nhiều người trẻ tuổi hoan nghênh, không chỉ ở thành phố K, trên toàn thế giới đều thịnh hành hình thức kinh doanh độc đáo mới mẻ này.

Nhưng cực thịnh tất suy (*phát triển lên đỉnh điểm thì tất sẽ đi xuống). Thông qua khảo sát cùng phỏng vấn các chủ tiệm, Tống Hàng Hàng và Hứa Nghiêu Thực trực tiếp lập được tài liệu, ‘cửa hiệu ô vuông’ là một ngòi nổ! Hiện tại bọn họ đứng trên con đường này, đã có bảy cửa hàng! Cạnh tranh khốc liệt cùng người yêu thích các sản phẩm thủ công có hạn, quy định chặt chẽ về sự phát triển của “cửa hiệu ô vuông”, không ít các ô vuông của “cửa hiệu ô vuông” đều bỏ trống.

Sách lược phát triển theo chiều hướng “cửa hiệu ô vuông”, hiển nhiên không phải là một chủ ý tốt.

Tống Hàng Hàng đã học qua trên khóa, một công ty phát triển, có ba loại mô hình chiến lược có thể lựa chọn, theo thứ tự là "Nhẹ vốn", "Khác biệt hóa", và “Tập hợp hóa”. "Nhẹ vốn" nhằm vào ngành sản phẩm số lượng lớn; "Khác biệt hóa" là đi theo con đường không giống người khác, cho dù là sản phẩm xa xỉ hay giá rẻ, mấu chốt là ở chỗ có đặc sắc riêng; "Tập hợp hóa" là chuyên tập hợp sản phẩm tiêu thụ thành từng khu hoặc từng cụm riêng biệt.

Vật hiếm mới quý. Sản phầm thủ công mặc dù ai ai cũng có thể tự mình làm, nhưng dù sao tinh phẩm cũng có hạn, sản phẩm có ý tưởng sáng tạo chân chính lại càng thêm khan hiếm. Nếu như độc quyền bán hàng tinh phẩm là đồ thủ công, lấy làm nhãn hiệu nổi bật, có thể tạo sự khác biệt trên thị trường tốt xấu lẫn lộn, xây dựng đặc sắc riêng của công ty, một khi nhãn hiệu được thành lập thành công, phục vụ lượng lớn hàng tinh phẩm, nhất định có khả năng hấp dẫn lượng lớn khách hàng.

Trải qua thương lượng, hai người quyết định, lấy "Khác biệt hóa" làm chủ, "Nhẹ vốn" làm chiến lược phụ, làm đường lối cho cuộc thi đua kinh doanh lần này!

Hai tuần kế tiếp thật sự rất gian khổ.

Một công ty hoàn chỉnh, không hề đơn giản như ta thường nhìn thấy, từ nguồn vốn tài chính, thị trường marketing, tiêu thụ đến lợi nhuận thu về, mỗi một bước đều có thể dẫn đến công ty tan rã.

Dù sao Hứa Nghiêu Thực cũng chỉ là giáo sư hướng dẫn, chủ yếu công việc vẫn phải do Tống Hàng Hàng hoàn thành, khảo sát các nguy cơ công ty đầu tư vận chuyển kinh doanh, vì muốn xây dựng một công ty giả thuyết được hoàn mỹ, sau khi đủ để thuyết phục bình xét của giáo sư, Tống Hàng Hàng bắt đầu suy tính chọn mua sản phẩm.

Đây là mắt xích quan trọng nhất để công ty thành công. Dạng sản phẩm gì, mới đưng là sản phẩm sáng tạo chân chính trong cảm nhận của người trẻ tuổi? Sản phẩm gì, mới phải có thể tạo thành "Khác biệt hóa" đỉnh cao của tinh phẩm DIY? Mới có thể trở thành nhãn hiệu nổi bật, chèo chống cả một hình thức kinh doanh của bọn họ?

Tống Hàng Hàng lại đi một chuyến đến khu phố buôn bán.

‘Cửa hiệu ô vuông’ được bày trí rực rỡ muôn màu, từ rèm cửa sổ làm tay cỡ lớn, tấm thảm ghép, rèm che từ chuỗi hạt, đến những món đồ cầm tay nhỏ, búp bê nến, chụp đèn gốm, đa dạng phong phú, khiến người ta không đếm xuể.

Mặt khác, Tống Hàng Hàng phát hiện, bởi vì sản phẩm thủ công đều là tâm huyết của mình, tất cả giá tiền đều do bản thân quyết định, chênh lệc rất lớn với giá tiền các sản phẩm bày ở ô vuông, vả lại giá tiền phổ biến đều hơi cao.

Tống Hàng Hàng lặng lẽ thống kê ở vài “cửa hiệu ô vuông, Tống Hàng Hàng phát hiện, lượng người vào cửa tiệm không ít, người chân chính mua đồ, rất ít.

Tống Hàng Hàng ước đoán, nguồn thu chủ yếu của ‘cửa hiệu ô vuông’ lại là tiền thuê từ sản phẩm thủ công, mà không phải là tiền tiêu thụ.

Lại nói đến các sản phẩm thủ công của “cửa hiệu ô vuông”, mặc dù giá tiền so với bình thường thì không phải cao, nhưng giá cả trong tiệm lại thống nhất rất nhiều, chất lượng thương phầm cũng tương đối khá. Vừa hỏi, mới biết đại đa số thủ sản phẩm thủ công đều do chủ cửa hàng tự làm.

Kiểu cửa hàng này, lượng không nhiều bằng “cửa hiệu ô vuông”, thực tế người mua lại nhiều hơn, hơn nữa phần nhiều là khách hàng quen, một số nhãn hiệu của tiệm rất có danh tiếng.

Nhưng bọn họ vẫn có vấn đề riêng của mình, Tống Hàng Hàng hỏi thăm họ mới lưỡng lự mở miệng, nói là bởi vì tiền thuê cửa hàng quá đắt, lại thêm thương phẩm tương đối ít, lợi nhuận thu vào cũng không cao, đoán chừng so sánh cũng không hơn “cửa hiệu ô vuông”. Thậm chí có chủ tiệm còn tính rút lui.

Tống Hàng Hàng có chủ ý, liền vào tay bọn họ!

Trở lại tra xét tài liệu một lần nữa, nguồn gốc sản phẩm:

Tìm kiếm ba đến năm hạng mục bất đồng cung cấp lượng lớn tinh phẩm thủ công nghệ, đưa chủ cửa hàng có tay nghề vào công ty dưới danh nghĩa nhà thiết kế, cho mỗi người mở một nới bán hàng độc quyền sản phẩm của bọn họ. Dần dần hiệu ứng nhãn hiệu sẽ càng lớn!

Tống Hàng Hàng lại tính toán thị trường marketing cùng tiêu thụ: tuyên truyền thế nào để có hiệu quả tốt nhất? Loại quảng cáo nào giá rẻ mà chất lượng? Nên tuyển dụng bao nhiêu nhân viên? Tiền lương hiện nay của thành phố K như thế nào?… Làm sa để đạt được hiệu quả tốt nhất mà lại dùng ít phí tổn nhất.

Toàn bộ thời gian hai tuần, Tống Hàng Hàng lao lựcmệt mỏi, cũng may thành quả khiến cô hài lòng.

Hôm đó, 9h tan lớp, cô đắc ý đi tới phòng làm việc của Hứa Nghiêu Thực, giao luận văn thiết kế cho anh thẩm duyệt, lòng tràn đầy vui thích chờ anh tán thưởng.

Không ngờ, sau khi Hứa Nghiêu Thực nghiêm túc xem xong, nhưng trên khuôn mặt lại không hề có thái độ gì.

"Đường đi rất tốt, có sáng tạo, cũng có tính thao tác thực tế, nhưng là…" Hứa Nghiêu Thực ngẩng đầu nhìn cô, "Cũng không vượt qua được lối mòn cũ."

Là thạc sĩ hai khoa kinh tế và lịch sử ở Yale University, ý kiến của Hứa Nghiêu Thực, phân lượng mười phần, không khỏi khiến Tống Hàng Hàng chăm chú suy tư.

Nhưng, có lẽ mải miết với việc thiết kế quá lâu, Tống Hàng Hàng đứng trước mặt Cố Nghiêu suy nghĩ thật lâu, chỉ cảm thấy càng lúc càng hoang mang, thậm chí có chút uất ức.

Hứa Nghiêu Thực yên lặng nhìn cô, cô hơi vội vàng nóng nảy, cũng không biết làm sao.

"Đi thôi, dẫn cô đi một nơi buông lỏng một chút." Anh chợt mở miệng.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Tống Hàng Hàng rất không tự nhiên, bởi vì Hứa Nghiêu Thực dẫn cô đến quán bar.

Trước mắt đều là những người đang điên cuồng nhảy nhót, cô nắm thật chặt lấy áo Hứa Nghiêu Thực, cẩn thận lướt qua đám người.

Hai người ngồi xuống trước quầy bar.

Hiển nhiên Hứa Nghiêu Thực hết sức quen thuộc với nơi này, anh nhẹ nhàng nhún nhảy lắc lư theo điệu, thậm chí còn huýt sáo với một mỹ nữ tóc dài đang liếc mắt đưa tình với anh.

"Như thế nào, nơi này không khí không tệ chứ?" Anh nhẹ nhàng nói.

"Ừ…" Nhưng là, dẫn tôi tới đây làm gì chứ…

"Cho một whisky!" Hứa Nghiêu Thực gõ gõ quầy bar, phát ra tiếng vang thanh thúy, ngón tay trắng nõn thong dài đặt trên quầy bar màu vàng lưu ly, lại có mấy phần quyến rũ.

Bartender ứng tiếng, trêu chọc tiến lên, "Trai đẹp, lại đổi bạn gái?"

Anh không phủ nhận, "Tiểu Lãnh nhanh đưa rượu lên đi, đừng quên, vẫn dùng loại ly đế cao lần trước."

"Được rồi! Whisky, trai đẹp xin đợi chút." Anh ta để ly rượu xuống, lại chuyển hướng sang Tống Hàng Hàng, "Cô gái thì sao, muốn dùng gì?"

"À? Tôi…"

"Cô không cần đâu." Hứa Nghiêu Thực cắt ngang lời cô, "Cô không uống được."

"Ai nói tôi không uống được!" Tống Hàng Hàng không cam lòng khi bị coi thường, "Cho tôi một ly giống như vậy."

"Cô thật sự muốn?" Hứa Nghiêu Thực buồn cười nhìn cô.

"Ừ!"

"Này, tiểu Lãnh, cậu cho thêm một ly đi." Anh cười nháy mắt với bartender, đối phương ngầm hiểu vội chuẩn bị.

"Như thế nào? Nói chút cảm giác với nơi này xem."

"A? Anh nói gì?" Mới vừa đổi sang loại nhạc sôi động hơn, cô không nghe rõ lời của anh.

"Tôi nói!" Hứa Nghiêu Thực nhích tới gần tai cô, "Cô đối với nơi này, cảm giác như thế nào?"

"Rất, rất tốt!" Cô liên tục lui ra.

"Chỗ nào tốt?" Anh lại nhích tới gần mấy phần, chóp mũi sắp chạm phải lỗ tai cô.

"Mọi người! Đều rất sôi động!" Cô rống rất to.

Âm nhạc lại mới vừa thấp xuống, một đám người ngồi bên cạnh nghe thấy lời của cô..., oanh một tiếng cười to.

Tống Hàng Hàng nhất thời vô cùng xấu hổ, vội vàng cúi đầu giấu khuôn mặt đang đỏ lên vào bóng tối.

"Rượu tới rồi!" Bartender tên Tiểu Lãnh đặt rượu xuống, phô trương nháy mắt với Hứa Nghiêu Thực, cười rời đi.

Cô cầm ly rượu lên, uống một hớp lớn.

"Khụ khụ!"

"Uống gấp như vậy làm gì? Không có ai giành đâu." Hứa Nghiêu Thực cười, "Nói thật, cô cảm thấy nơi này như thế nào?"

"Suy nghĩ đến thiết kế của cô." Anh bồi thêm một câu.

"Của tôi, thiết kế?" Cô sững sờ lặp lại. Nơi này, thiết kế của tôi, có thể có quan hệ thế nào?

Hứa Nghiêu Thực giơ lên cái ly đế cao, nhẹ nhàng quơ quơ trước mắt cô, môi mỏng ngậm vào mép chén, tỉ mỉ nhấp một ngụm.

Tống Hàng Hàng bị động tác ưu nhã của anh làm mê muội.

"Thật là đẹp mắt… Cái ly… " Còn nữa, …

Hứa Nghiêu Thực đưa cái ly tới trước mặt cô, "Biết cái ly từ đâu tới không?"

"…Nơi nào?"

"Chính là cửa hàng ‘Nhất túy khuynh tình’."

‘Nhất túy khuynh tình’? Cô nhớ ra, đó là cửa tiệm buôn rượu ở khu phố buôn bán, cô không có hứng thú với ly rượu, cho nên lúc đó cũng không đi vào.

"Đó cũng là một cửa hàng thủ công, cái ly này, đều thủy tinh tự thổi, tự thiết kế, chỉ cửa hàng ấy, không có chi nhánh."

Hả?

Tống Hàng Hàng nhất thời hứng thú, giơ ly lên cẩn thận nhìn, xác thực kiểu ly không thường gặp, hoa văn trên ly nhìn như hết sức tùy ý, lại hết sức cá tính, cầm trên tay, mười phần đẹp mắt.

"Danh tiếng của quán bar này ở thành phố K rất lớn, cô nhìn kỹ đi, ly rượu, điệm lót, thảm, đèn đóm, nến… Phải biết, chi tiết quyết định thành bại, đối với một quán bar mà nói, nếu như những chi tiết nhỏ này đủ để hấp dẫn người, nó sẽ thành công."

"Không chỉ là quán bar, tiệm nước, tiệm sách, phòng cà phê… Những thứ này cần không khí mở cửa hàng mặt tiền, thắng ở chi tiết, đã thắng một nửa." Tống Hàng Hàng như có điều suy nghĩ tiếp lời câu nói.

"Cho nên, người kinh doanh chúng ta, không được câu nệ với mỗi người."

"Có thể bán cho những cửa hàng mặt tiền!" Tống Hàng Hàng nói xong câu đó, nhất thời hưng phấn.

"Đúng!" Hứa Nghiêu Thực gật đầu tán thưởng.

Tống Hàng Hàng thầm nhảy dựng lên, phải biết, làm giao dịch với những cửa hàng này, đây chính là kinh doanh lớn, so với kinh doanh cá nhân thì rộng lớn hơn nhiều!

Cô kích động nắm cái ly lên, ùng ục uống mấy ngụm to, "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, tôi phải nhanh đi về sửa luận văn!"

"Thật đúng là gấp gáp…" Hứa Nghiêu Thực vừa cười, thình lình bị Tống Hàng Hàng nắm tay.

"Đi thôi!" Cô đứng lên, vốn sẽ kéo anh đi, không ngờ lại lảo đảo ngã xuống.

Hứa Nghiêu Thực vội vàng đỡ cô, "Thế nào?"

"Tôi, choáng đầu…" Cô một tay nắm Hứa Nghiêu Thực, một tay khác vịn quầy bar, thân thể chợt ngã mạnh về phía sau, cũng trở về tại chỗ, đầu "Xoạch" một tiếng nằm lên bàn.

"Này…" Hứa Nghiêu Thực dở khóc dở cười.

Bartender vừa rồi pha rượi cười mập mờ đi tới, "Buổi tối vui vẻ nhé..., lại xong một em, muốn cảm kích tôi thế nào?"

"Cậu cho cô ấy uống…?" Hứa Nghiêu Thực giọng nói ngờ vực, ngẩng đầu nhìn anh.

"Thế nào? Không phải anh muốn tôi cho cô ấy uống loại mạnh…"

“Tiểu Lãnh… Tôi muốn cậu đổi thành nước…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.