Có lẽ Cố Ngự Lâm bị ánh đèn làm chói mắt, không tiếp được bóng, ngược lại bị bóng đập mạnh vào đầu.
Anh ôm đầu ngồi xổm xuống, mặt chôn dưới cánh tay.
Tống Hàng Hàng luống cuống.
"Anh, anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ."
Nhưng anh vẫn ôm đầu ngồi đó.
"Cố Ngự Lâm, Cố Ngự Lâm, em không cố ý, anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ…"
Cô vội vàng tiến lên, cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy cánh tay anh muốn xem vết thương.
Cố Ngự Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán nghiễm nhiên đã đỏ lên một mảng lớn.
"Đồ ngốc, em thật là ác độc…" Anh tức giận lên tiếng.
"Anh, anh không sao chứ?"
Cô vội vã đưa ra bàn tay nhỏ bé xoa trán giúp anh, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi…"
Giây lát lại chu môi, đúng tình hợp lý nói: "Là anh gạt em trước đó chứ! Đáng đời anh!"
Anh nhìn cô, không khỏi muốn cười, thật ra đồ ngốc dùng sức nhỏ như vậy,
anh có thể có chuyện gì đây? Anh chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi.
Bây giờ nhìn cô gấp gáp lại giở giọng đanh đá, trong lòng anh tràn đầy ngọt ngào vui sướng.
Cố Ngự Lâm không khỏi đưa tay ra, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nhéo nhéo hai má đang phồng lên của cô… mềm mềm.
Anh nhích tới gần nói: "Đồ ngốc… Em định mưu sát chồng à?"
Tống Hàng Hàng bị anh nhéo như vậy, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, Cố Ngự Lâm gần cô như thế, thậm chí cô có thể cảm thấy hơi thở của anh phất
qua trên mặt cô.
Gương mặt trong phút chốc trở nên đỏ bừng.
Cô cúi thấp đầu, theo phản xạ có điều kiện nhỏ giọng mở miệng, "Em… không nỡ…"
Trời! Người nào đang nói chuyện vậy, nhất định không phải cô! Tống Hàng Hàng cô sao có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy? !
Tay của anh không rời khỏi cô, như có như không khẽ chạm khuôn mặt cô.
Trong nháy mắt thời gian dường như dừng lại.
Chốc lát sau, thời gian lại lần nữa bắt đầu chuyển động.
Bởi vì anh càng lúc càng gần, một cái tay vụng về nâng cằm cô lên, sau đó
lập tức ấn xuống, nhẹ như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua môi cô, sau đó
dừng ở nơi đó, ba giây sau mới rời đi.
Đầu óc Tống Hàng Hàng hoàn toàn trống rỗng!
Mười giây đồng hồ sau, đầu óc của cô mới bắt đầu hoạt động bình thường, cô, cô, cô, cô mới vừa bị ~~~?
Cô sững sờ nhìn anh, không ngờ anh không hề cúi đầu, anh lại còn chăm chú, không chớp mắt nhìn cô!
Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng! !
Nhóc chết tiệt! Anh, anh, anh, anh không phải luôn luôn siêu cấp thuần khiết sao? Sao anh… Anh cư nhiên… A a a a a, cô sắp điên rồi!
"Hàng Hàng… Em, em có thích hay không…" Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn
Anh nói gì? Cô nhất định không nghe rõ! Cô nhất định là nghe lầm!
"Em có thích… anh hôn em… hay không…?" Anh lại nói lại lần nữa, cô nghe rõ ràng, cô chắc chắn là nghe rõ!
Cậu nhóc thuần lương nhà cô đâu!!!!! Sao hơn một học kỳ đã biến mất không
thấy, sao lại, sao lại, sao lại không còn 8CJ (*CJ có nghĩa là thuần
khiết) như vậy nữa???
Cô chợt đứng dậy, trừng mắt nhìn anh.
Nhưng cô không giận được, cô còn chưa hết đỏ mặt mà!
Bởi vậy, giống như là cô xấu hổ, giận dỗi rồi. (Diệp Tử: ai nói là em không phải? o(╯□╰)o)
Vì vậy Cố Ngự Lâm cũng gấp gáp, nắm lấy tay cô.
Cô muốn tránh anh, không ngờ không làm gì được, cũng không tránh được, hai người xoay xoay ngượng ngùng ở sân bóng, không biết là ai giận dỗi ai.
Cố Ngự Lâm chợt bước lên trước, vững vàng ôm cô, "Hàng Hàng, em, em không
thích sao? Vậy sau này anh sẽ không hôn em nữa… em… em đừng đi..."
"Dĩ nhiên không phải!"
Gì?! Cô nói gì? ?
Cậu nhóc chết tiệt vui mừng, không an phận tiến lại gần, đôi mắt xếch lẳng
lặng nhìn cô, nghiêm túc nói một câu, một câu khiến Tống Hàng Hàng hộc
máu .
Chuyện này đi qua, Tống Hàng Hàng không bao giờ khoe khoang trước mặt Đổng Nhạc Mai rằng Cố Ngự Lâm nhà cô thuần khiết đáng yêu,
đơn thuần thiện lương nữa… Đợi chút, tất cả được hình dung đến từ CJ.
Sự trong sạch của vô và sự thuần khiết của Cố Ngự Lâm, toàn bộ vì một câu nói cường hãn này, tuyên cáo kết thúc.
Cố Ngự Lâm hết sức, hết sức nghiêm túc ngưng mắt nhìn Tống Hàng Hàng, nói:
"Hàng Hàng, xin hỏi, anh có thể hôn em không?"
Mà Tống Hàng Hàng khi nghe những lời này, sắc mặt giống như ô mai tháng ba được ép nước đổ lên mặt, sau đó không biết vì sao, gật đầu.
Dĩ nhiên, sau đó cô vẫn lải nhải trong lòng, người gật đầu không phải là cô! Không phải là cô! Không phải là cô!
Một “khuê nữ” trong cô sau khi nghe lời này, khấu đầu: không phải mày, đương nhiên không phải mày…
Thật kỳ quái.
Những thứ này hãy nói sau, hơn nữa cho tới bây giờ đã không thể nói đến chuyện xưa, tạm thời không đề cập tới.
Tóm lại, sự thật là, Tống Hàng Hàng gật đầu, sau đó Cố Ngự Lâm lập tức thực hiện động tác kia.
Anh cúi người, một tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hơn nữa khi tiến đến gần
môi cô lại trịnh trọng nhắc nhở cô, "Hàng Hàng, anh muốn hôn."
Gì chứ! Tống Hàng Hàng giận dữ mắng trong lòng, sau đó ngượng ngùng mở miệng nói: "Được, anh hôn đi."
Anh cười khẽ, sau đó chóp mũi chạm vào gương mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát,
giống như rất hưởng thụ, một lúc lâu, mới đặt cặp môi lên.
Trái
tim cô "Thình thịch" đập loạn, sau đó nghe thấy trái tim của anh cũng
“Thình thịch”, hai trái tim đang cùng nhau hòa vào chung nhịp đập.
Cảm thấy đôi môi tê dại, đầu óc của cô hơi tỉnh táo, mới phát hiện Cố Ngự Lâm đã tiến tới.
Cô ngơ ngác mặc anh hôn, toàn thân tê dại, từ đầu đến chân đều trống rỗng.
"Hàng Hàng…, anh, anh ~ không ~…" Anh hơi tách ra, sau đó nhỏ giọng nói, giọng điệu khàn khàn.
Um? Cái gì, cái gì không…
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể nghe theo hành động của anh.
Cố Ngự Lâm lại một lần nữa tấn công, sau đó hàm hồ lên tiếng, "Đồ ngốc, ngoan, để anh… một chút thôi…"
Lần này rốt cuộc cô nghe rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng xanh lại hồng lên.
Anh lại tiếp tục, tiếp tục. (Diệp Tử: Che mặt!!! Tại sao tôi cảm thấy tôi đang phi lễ!!! A a a! Tôi thật tà ác!)
Cô không biết tới cùng đã làm gì, chỉ cảm thấy Cố Ngự Lâm giống như thuốc mê, khiến cô càng lúc càng trầm luân.
Khi anh ~~~…, hình như cô mơ hồ nghe thấy khúc nhạc thiếu nhi lúc nhỏ:
"Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn… Mở cửa ra… Nhanh lên một chút… Ta muốn đi vào…"
Sau đó hồi tưởng lại, cô chỉ có thể ảo não làm ra động tác Orz, trời ạ! Cô
đã thành công biến thành con thỏ nhỏ bị lão sói hung ác xông vào nhà?!
Tóm lại, khi cô có chút ý thức, Cố Ngự Lâm 8CJ đã tàn sát bừa bãi đôi môi cô.
Qua thời gian thật lâu, khi cô bay bay dục tiên dục tử, thiếu chút nữa đã
cho rằng mình không còn sống trên nhân gian, anh rốt cuộc buông cô ra,
cằm đặt lên vai cô, thở gấp.
"Thì ra, thì ra những gì diễn trên TV… Đều là thật…"
A? Cái gì? Anh nói gì?
Cô tỉnh táo lại hoạt động hai chân, vừa định mở miệng hỏi anh, anh lại càng ôm chặt cô hơn…
"Đừng, đồ ngốc, em đừng cử động…"
A?
Cô khẽ sửng sốt, nhận ra gì đó, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Tống Hàng Hàng không thể làm gì khác hơn là dùng sức nuốt nước miếng, ngoan
ngoãn mặc anh ôm, trái tim “thình thịch” đập loạn không ngừng.
Hồi lâu anh mới thở ra thở dài một hơi, sau đó lưu luyến không rời buông cô ra.
Anh nhìn sâu vào hai mắt của cô nghiêm túc nói: "Hàng Hàng, em là của anh, ai cũng không được cướp đi."