Đỗ Tử Thăng sững
sờ nhìn Tống Hàng Hàng, anh vẫn biết Tống Hàng Hàng rất xinh đẹp, nhưng
cho tới nay vẫn chưa từng thấy cô như trước mắt, tràn đầy hơi thở tự
tin, ánh mặt trời chiếu lên người cô gái hiện lên màu vàng lấp lánh,
giống như ánh quang của lợi kiếm khi rút ra khỏi vỏ, ưu nhã mà mỹ lệ tự
nhiên.
Đỗ Tử Thăng vẫn còn đang thất thần, trên vai bỗng ép xuống.
"Vị bạn học này, phiền cậu tránh ra!"
Phiền? Tránh ra? Tại sao?
Đỗ Tử Thăng vô cùng nghi hoặc xoay người, vừa định mở miệng, chợt nghe thấy giọng nữ sau lưng…
"Cố Ngự Lâm, cậu tới rồi!"
Cố Ngự Lâm nhàn nhạt mở miệng, "Ừ, tôi tới đây."
Anh liếc nhìn Đỗ Tử Thăng, "Không giới thiệu một chút sao?"
Tống Hàng Hàng nhìn Đỗ Tử Thăng, lại khẩn trương chỉ vào Cố Ngự Lâm nói: "Tử Thăng, Cố Ngự Lâm là bạn học hồi lớp 10 với mình, bạn thân của mình!"
Lại quay đầu nói với Cố Ngự Lâm: "Đỗ Tử Thăng, bạn học hiện tại của
mình."
"Này, Cố Ngự Lâm, nhanh ngồi xuống cùng ăn đi!"
Cố Ngự Lâm "Ừ" một tiếng nặng nề ngồi xuống, đẩy phần cơm trước mặt tới đối diện, "Cơm chiên của em!"
Hỏa khí thật lớn, "Sao, sao hôm nay lại chậm như vậy…"
"Chậm? Hôm nay quá nhiều người!"
Được rồi, Tống Hàng Hàng nhanh chóng ngậm miệng ăn cơm chiên trước mặt, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!
Về phần Đỗ Tử Thăng, trước hết khoan hãy để ý tới, quả bom hẹn giờ trước mắt vẫn quan trọng hơn…
Tối hôm đó, hai người Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng đứng trên bục giảng,
tuyên bố kêu gọi mọi người tham gia hoạt động kỷ niệm ngày thành lập
trường, tiếng kêu than la hét vang vọng khắp lớp, khẩn trương nói rõ
mình cũng sẽ tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Đỗ Tử Thăng
giới thiệu đơn giản các hoạt động, sau lại cường điệu nói với bọn họ về
cuộc thi tài "Khéo tay khắc đẹp", quả nhiên sau khi tan lớp có bạn học
tới báo danh.
Đây chính là sức quyến rũ của nhân cách! Tống Hàng Hàng nghĩ thầm, Diệp Nhất Đình ghé đầu qua…
"Ha ha, bạn cũng tham gia “kéo tay khắc đẹp” với Đỗ Tử Thăng à?"
Người này…
Kể từ lần trước, sau khi bị vạch trần bí mật ở buổi liên hoan, Tống Hàng
Hàng càng thay đổi cách nhìn với Diệp Nhất Đình, người này cầm tinh con
chó ư? Lại có thể phát hiện được tâm sự được giấu kín của cô!
"Mình và Văn Trọng cũng muốn tham gia, bạn xem, thêm hai chúng mình đi chứ?"
"Việc này, mình đang muốn hỏi Đỗ Tử Thăng xem có bao nhiêu người tham gia,
đoán chừng là không thành vấn đề, trong vòng mười người liền OK." Dù sao chuyện này không phải một mình cô phụ trách.
Khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Tống Hàng Hàng và Đỗ Tử Thăng đếm lại số người báo danh,
đã vượt qua hai phần ba, vẫn có nhiều người muốn tham gia "Khéo tay khắc đẹp", cộng thêm hai người bọn họ là 16 người!
Hai người hai mặt
nhìn nhau, thảo luận thống nhất quyết định không muốn làm mọi người mất
hứng, vì vậy đổi thành hai tổ cùng nhau tham gia.
Tấ nhiên Tống
Hàng Hàng, Đỗ Tử Thăng, Diệp Nhất Đình, Trần Văn Trọng nằm trong một tổ, cộng thêm bốn người khác, vừa vặn chia làm tám người một tổ.
Ngày hôm sau, Đỗ Tử Thăng
cùng triệu tập tám người đến một nơi, bắt đầu chính thức phân công: tổ
trưởng do Đỗ Tử Thăng đảm nhiệm, phụ trách toàn bộ quá trình hoạt động,
Tống Hàng Hàng đảm nhiệm vị trí Phó Tổ Trưởng, phụ trách thiết kế và
khắc hoa văn, về phần còn lại như dự tính chi tiêu, thu nhặt vỏ ốc vỏ
sò,… sẽ do toàn bộ thành viên cùng nhau hoàn thành.
Theo an bài
như thế, nhất định Đỗ Tử Thăng và Tống Hàng Hàng phải làm nhiều việc
hơn, cách an bài này, cũng vì muốn kích thích những tổ viên khác càng
thêm có ý thức trách nhiệm với nhiệm vụ của mình.
Tống Hàng Hàng
cảm thấy an bài như thế rất hợp tâm ý của cô, nguyên nhân rất đơn giản,
Tống Hàng Hàng phụ trách thiết kế đồ án, mà vừa hay cô muốn tái diễn
"Hải âu và cá heo" một lần nữa – đó là một kinh điển, Tống Hàng Hàng
nhớ, bức bối họa kia được giáo sư trưng bày trong trường học, cho đến
khi cô tốt nghiệp vẫn chưa dỡ xuống.
Không thể không nói, chủ đề
"Hải âu cùng cá heo" là chủ đề không thể tốt hơn được nữa, đầu tiên việc này được cử hành ở bờ cát ven biển, hải âu và cá heo, không nghi ngờ
gì, rất phù hợp với cảnh tượng này, tài liệu tìm kiếm cũng rất nhiều…
Tiếp theo, "Hải âu và cá heo" là một câu chuyện tình yêu, nó đại biểu cho
"tình yêu say đắm nhưng vĩnh viễn không đến được với nhau." Cái này có
hàm nghĩa rất đúng với khẩu vị học sinh, mà học sinh cũng tán thành với
quan điểm này; quả thật, có thể thầy cô sẽ có ít nhiều dị nghị, nhưng
trên đời không có chuyện hoàn mĩ, lại nói điểm thầy giáo cho chỉ chiếm
một phần mười tổng điểm, Tống Hàng Hàng tạm thời quyết định bỏ qua.
Đề nghị của Tống Hàng Hàng được đại đa số tổ viên đồng ý, có ý kiến phản
đối là vì bạn học lo lắng thầy cô sẽ có ý kiến, Tống Hàng Hàng dùng lý
do của cô thuyết phục cậu ta.
Hôm sau là Chủ nhật, Tống Hàng Hàng để Đỗ Tử Thăng trợ giúp cô phác thảo "Hải âu và cá heo", Tống Hàng Hàng cũng không phải là lười biếng, cũng không phải muốn mượn cơ hội để tiếp cận Đỗ Tử Thăng, cô chỉ cảm thấy: nếu trước kia bức họa này là do anh
làm, bây giờ phải là anh vẽ mới có cảm giác cô mong muốn, hơn nữa cô
không muốn "Đạo văn" sáng tạo và đồ họa của Đỗ Tử Thăng.
Trong lúc Đỗ Tử Thăng vẽ tranh, Tống Hàng Hàng dùng bút chì nhẹ nhàng ghi xuống tờ giấy trắng hai dòng chữ:
“Hải âu muốn ôm cá heo, nhưng nước biển lại sâu như vậy; cá heo muốn hôn hải âu, nhưng bầu trời lại cao không với tới. Cuộc đời của chúng ta, thường gặp được yêu, lại để vuột mất yêu, hối hận không muốn yêu, trước giờ
lại không biết, không phải không yêu, mà là yêu sai thời gian, yêu sai
địa điểm, yêu sai đối tượng, đợi đến khi tất cả đã chân chính hình
thành, mới phát hiện ra, chúng ta… không thích hợp.”
Hai dòng này, là ngày trước
mẹ từng nói với cô, mẹ Tống mơ hồ biết được chuyện cũ trong lòng Tống
Hàng Hàng, biết trong lòng Tống Hàng Hàng vẫn không quên được người kia, ngày đó, mẹ ôm Tống Hàng Hàng khóc thầm, để cô quên anh ta, để cô đi
theo đuổi hạnh phúc chân chính thuộc về cô, mẹ nói:
"Đợi đến khi tất cả đã hình thành, mới nhận ra, chúng ta, không thích hợp."
Nhưng mẹ, mẹ không biết, chúng con chưa bao giờ yêu nhau, sao lại trở thành
không thích hợp rồi? Cho tới bây giờ chỉ mình con đơn phương, con là cá
heo ngẩng đầu nhìn hải âu, một lòng muốn xin anh một cái hôn, nhưng anh
cũng không muốn cho con một cái ôm hải âu.
Nước biển xanh như
vậy, sâu như vậy, làm sao hải âu có thể nhìn thấy cá heo? Điều anh nhìn
tới, chỉ có những loài chim đồng loại xung quanh.
Ngày trước, anh là vết sẹo trong lòng tôi, tôi là bụi trên áo anh. Tôi chỉ mong có một
ngày, đợi đến khi có câu trả lời, tôi có thể đem bụi của tôi, khảm vào
tim anh.
Đỗ Tử Thăng dùng bút chì phác họa cả một buổi chiều, cuối cùng cũng hoàn thành phác đồ.
Tống Hàng Hàng đứng một bên đưa mắt nhìn thật lâu, tán thưởng thật lâu, Đỗ
Tử Thăng, vẫn tài hoa hơn người như trong kí ức của cô, bức "Hải âu và
cá heo" này, kết cấu sắp xếp đan xen hợp lí, chủ thứ rõ ràng, chi tiết
cũng sắc nét hoàn mĩ, ngay cả ánh mắt đất đắc dĩ của cá heo, cùng giọt
lệ trong mắt hải âu cũng được vẽ phác thảo đẹp đẽ cuốn hút.
Nhưng có một vấn đề, trước mắt chỉ là bản phác thảo bằng bút chì, thành phẩm
của "Hải âu và cá heo" là dùng vỏ sò vỏ ốc cùng màu đính lên, mấu chốt ở cách chạm trổ của vỏ ốc, vỏ sò, nếu không đáp ứng được hai điểm này,
bản phác thảo có đẹp đến mấy cũng vô dụng.
Tống Hàng Hàng đưa mắt từ bản phác thảo chuyển sang khuôn mặt Đỗ Tử Thăng, hai người nhìn nhau hai giây đồng thời nở nụ cười, xem ra bọn họ lại phải đi cùng nhau rồi.
"Bây giờ?"
"Ừ!"
Ăn ý mười phần, hai người quả quyết đeo cặp sách lên lưng, mang theo bản
phác họa vừa mới hoàn thành cùng mấy túi ny lon ra khỏi trường.
Đến bờ cát đã là bốn giờ rưỡi chiều, trời và biển giao nhau, hơi có áng mây vàng xuất hiện.
Đỗ Tử Thăng lấy giấy vẽ ra, hai người nghiên cứu hình ảnh ngay trên bờ biển.
"Mình thấy cái đuôi này, có thể dùng vỏ ốc hình ống dài, hoặc mảnh vảy hình dẹt."
"Thân mình hải âu có thể dùng vỏ ốc sò loại nhỏ, nhưng phải mài qua trước."
"Phần mắt thì trực tiếp dùng đá hoa."
"Mặt trời thì dùng màu đỏ chu sa (đỏ son – màu chu sa)."
…
Hai người càng nói càng hưng phấn, dần dần xác định rõ bộ phận nào cần vật
liệu gì, Đỗ Tử Thăng cất bản thảo vào trong cặp sách, lại nhét tờ giấy
ghi từng loại vật liệu vào túi, Tống Hàng Hàng nháy mắt với Đỗ Tử Thăng, "Vậy bây giờ, bắt đầu?"
"Bắt đầu!"
Vì vậy dưới nắng
chiều, chỉ thấy hai bóng dáng, hai người khom người trên bờ cát tìm
kiếm, dấu chân càng lúc càng dài, thân thể càng lúc càng nhỏ, giống như
vốn đã như vậy, vẫn, vẫn, vĩnh viễn như vậy…
Có lẽ, cô cũng không cần cái khác, cô chỉ cần một kí ức tốt đẹp nho nhỏ như vậy, để bổ
khuyết cho mười lăm năm trống rỗng nhớ nhung trước kia của cô.