Thanh Xuân

Chương 13: Chương 13: Ong mật làm hồng nương (*)




(*) Hồng nương: người se duyên, làm mối

Mỗi ngày, khi nên học Tống Hàng Hàng tuyệt đối nghe giảng nghiêm túc, buổi tối đến lúc nên đi ngủ, cũng tuyệt đối tuân theo chỉ huy thích chí đi ngủ, mỗi ngày tới trường cao trung Trường Thanh, lại cảm thấy không tệ.

Trước khi sống lại, cô vẫn hối hận khoảng thời gian bị giam cầm kia, hiện tại có tâm tình khác, liền nhận ra ngoại trừ rất ít chỗ chưa hợp lý (ví dụ như đồng phục học sinh…), hầu hết các phương pháp của Trường Thanh đều rất hợp lý.

Hơn nữa, Tống Hàng Hàng đã trải qua cuộc sống Đại học, nên cô hiểu thật ra thì bài tập không nhiều lắm, mấu chốt là ở phương pháp học tập cùng sự tiếp thu chuyên tâm hay không. Tống Hàng Hàng cô có sự tự tin này, nên lúc chơi cũng thỏa sức chơi đùa, là hành động hoàn toàn khác với hình ảnh "con mọt sách" trước kia.

Nói ví dụ, mỗi tuần sáu buổi sáng hoàn thành xong bài học, tất cả thời gian buổi chiều, Tống Hàng Hàng liền quyết định sử dụng thật tốt. Có lúc cô cảm thấy cô giáo để cô làm ủy viên thật là một quyết định sáng suốt, xem xem, cô đã góp phần làm muôn màu muôn vẻ cuộc sống của các học sinh trong lớp, ha ha. ✯Edit:August97✯Diiễn✯đàànn✯Leê✯Quuý✯Đôônn

"Đến đây, ghi danh sách các bạn học đến khu vui chơi sau núi vào chiều nay, tới đóng tiền vé vào cửa. Ăn cơm trưa xong, mười hai giờ sẽ xuất phát!" Tiết này, Tống Hàng Hàng kêu to khắp phòng học. Vừa khéo sau trường học là một khu du lịch phong cảnh.

"Hàng Hàng, tiền này!"

"Tính cho mình một chỗ. Ừ, năm nguyên cho bạn."

"Còn có mình."

"…."

Tống Hàng Hàng vừa đếm tiền mặt, đối chiếu danh sách một lần nữa, vừa đúng mười lăm người, so với lần trước thì lần này ít hơn mười người! Xem ra gần tới cuối học kỳ, tất cả mọi người lại càng không dám đi chơi.

Trái lại cô giáo Nguyên Điền lại rất tán thành ý kiến kết hợp học tập và vui chơi của cô, nhưng vẫn có không ít bạn trong quyết định buổi chiều ở lại trường học tiếp tục học tập, hoặc là sớm về nhà một chút, Tống Hàng Hàng cũng không nói được bọn họ, có lúc có ý tốt còn bị người ta hiểu lầm, cô cũng không muốn quản.

Dọn dẹp chút đồ, Tống Hàng Hàng đi ăn cơm cùng Cố Ngự Lâm.

"Cuối kỳ này cậu chuẩn bị như thế nào rồi?" Tống Hàng Hàng rất tò mò, trong giờ tự học buổi tối Cố Ngự Lâm đều nằm ngủ, tại sao thành tích vẫn tốt như vậy.

"Tạm được." Cố Ngự Lâm nói, "Vị trí thứ hai thì không có vấn đề gì."

"Ôi." Tống Hàng Hàng nghẹn lời. Cũng là vì từ khi tựu trường đến bây giờ, dường như lúc nào cô cũng thứ nhất còn cậu đứng thứ hai, cục diện chưa từng thay đổi.

"Còn em, chỉ còn 2 tuần, em còn tổ chức cho mọi người đi chơi?"

"Chỉ một buổi chiều thôi, lúc nào cũng học sẽ không tốt, mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút, nên kết hợp lao động và vui chơi." Tống Hàng Hàng đáp.

"Rất nhiều bạn học nói em, nghe nói còn phản ánh với cha mẹ, nói em học giỏi rồi cũng không quan tâm đến những bạn học khác, lôi kéo đi chơi."

Ô, không phải đâu, xem ra chính mình thật đúng là phí sức, lại chẳng có kết quả tốt.

"Không phải cậu cũng sẽ nghĩ như vậy chứ?"

Cố Ngự Lâm liếc cô, trong đầu nhóc con này chứa gì vậy trời, "Em cứ nói đi?"

"Không phải đâu! Làm anh em với mình, sao cậu có thể chấp nhặt như đám người kia chứ?!" Hiển nhiên Tống Hàng Hàng hiểu lầm, "Cậu nói một chút, không có mình mang các cậu đi leo núi mấy ngày nay, sao bây giờ cậu có thể cao như vậy? Có thể sao?!"

"…" Cố Ngự Lâm nghĩ thầm, nhóc con lại bắt đầy ngu ngốc rồi.

Tống Hàng Hàng lại cằn nhằn, "Hừ! Có lòng tốt mà lại bị coi là lừa bịp!"

Suy nghĩ một chút lại hỏi, "Không phải cậu nhớ tới mối thù vị trí đứng thứ hai đó chứ, không mang theo người hẹp hòi như cậu theo đâu! Mặc dù cậu nhỏ hơn mình, nhưng cũng là con trai nhé! Sao lại nhỏ mọn như vậy?"

Điều này đâm trúng vào chỗ đau của Cố Ngự Lâm, đến nay cậu vẫn không hiểu, cậu thi được kết quả tốt là do cậu thông minh, nhóc con ngu ngốc này lại có thể đạt thứ nhất? Cảm giác mỗi lần xếp dưới khiến cậu không biết làm sao…

"Đồ ngốc!"

"…"

"Em nói cho tôi nghe đi, một nhóc ngốc như em, sao mỗi lần đi thi đều được kết quả tốt như thế? "

"Cậu! Đi! Chết! Đi!"

Bạn học Tống Hàng Hàng nổi giận.

Buổi chiều đó, Tống Hàng Hàng cũng không để ý Cố Ngự Lâm nữa.

Tống Hàng Hàng cảm thấy lòng tự ái của cô bị tổn thương nghiêm trọng. Không thể như vậy được? Cô, Tống Hàng Hàng, tuổi thật đã hơn hai mươi chín, ngoài mặt mới mười lăm tuổi, cư nhiên lại bị một thằng nhóc mười ba tuổi nói là đồ ngốc!

Khiến cô không khỏi suy nghĩ sâu xa, Tống Hàng Hàng cô, thật sự rất ngốc ư?

Nói nhảm, nếu cô ngốc sao có thể xếp thứ nhất. Suy nghĩ một chút, Tống Hàng Hàng cảm thấy vấn đề này không có chút giá trị nghiên cứu nào, coi thường! Coi thường! Nhất định cậu nhóc chết tiệt kia cố ý đả kích cô!

Nghĩ tới đây cô vừa trừng mắt nhìn bạn học Cố Ngự Lâm đang đi trước khoảng mười bước chân.

Cố Ngự Lâm đang chụp hình trước một phiến đá, cũng cảm thấy sau lưng bắn tới một ánh mắt sắc như dao, không cần nói cũng biết đó là nhóc ngốc rồi.

"Ai!" Cậu thở dài, lúc nào thì cô mới có thể thông suốt đây?

"Ai!" Bạn học Tống Hàng Hàng cũng thở dài, lúc nào thì cậu nhóc mới có thể không tỏ ra bộ dáng ông cụ non đây?

O(╯□╰)o

"Hàng Hàng, kia là cái gì vậy?" Y Tuệ cắt đứt suy nghĩ của Tống Hàng Hàng, chỉ vào cái gì đó trên một thân cây không xa, hỏi cô.

"Ưm, xem nào…" Tống Hàng Hàng ngẩng đầu lên, cô cận nhẹ, nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy gì đó vàng vàng xám xám, "Mình đoán là ổ chim."

"A! Là ổ chim ư! Hàng Hàng, bạn có muốn ăn trứng chim hay không? Mình lấy xuống giúp bạn!" Bạn học Y Tuệ rất hưng phấn.

"Không cần… A! Bạn làm gì thế?" Tống Hàng Hàng còn chưa lấy lại tinh thần, Y Tuệ đã nhặt lên một hòn đá ném tới thân cây.

"Sao bạn lại làm như vậy, gia đình chim nhỏ đang sống rất hạnh phúc mà…"

Không đúng, không đúng! Sao lại có một đoàn đen thui, còn có thể vang lên tiếng “ong ong ong”, là cái gì vậy?

Tống Hàng Hàng vẫn còn đang nghi ngờ, vừa lúc Cố Ngự Lâm xoay đầu lại.

"Chạy mau! Là ong mật!"

Cái gì?

Cố Ngự Lâm đã xông lại rồi, nắm được tay Tống Hàng Hàng liền chạy về một hướng. Y Tuệ được một nam sinh khác kéo tay chạy về một hướng khác.

Trời ơi! Ong mật!

Cuối cùng thì Tống Hàng Hàng cũng đã biết chuyện gì xảy ra rồi, vội vàng liều mạng chạy theo Cố Ngự Lâm.

"Phù phù!"

Tống Hàng Hàng choáng váng, đây? Xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Ngự Lâm lại kéo cô nhảy xuống vũng bùn? !

"Nhanh ngồi xổm xuống, bôi bùn lên người!"

Sao?

"Đồ ngốc! Ong mật sợ cái này!"

Không phải đâu!

Tống Hàng Hàng vẫn còn do dự, Cố Ngự Lâm bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp ấn cô vào trong vũng bùn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.