Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 1: Chương 1: Phần 1: Học sinh mới chuyển trường và cư dân mới của thị trấn




Giữa quảng trường nơi nhà ga có một cái cây thông Noel đã được trang trí lộng lẫy, không ít hành khách tranh nhau đứng bên hàng rào chắn của cây thông để chụp ảnh.

Hứa Uẩn Triết vội nhìn thoáng qua, chẳng nán lại lâu, cúi đầu vòng qua đám tài xế đứng ngay cửa kéo khách, đi đến trạm xe buýt ngay.

Đây là lần cuối cùng Hứa Uẩn triết đến thành phố Mai Dẫn trong năm nay, cũng là lần đầu tiên hắn đến nơi đây để đón Giáng Sinh.

Hồi học lớp 10 và 11, lễ Giáng Sinh không rơi vào cuối tuần, từ thị trấn Thanh Xuyên lên thành phố Mai Dẫn mất ba, bốn tiếng, sao Hứa Uẩn Triết có cơ hội đi được? Lần này hiếm lắm lễ Giáng Sinh mới rơi vào cuối tuần, Hứa Uẩn Triết vừa tan học cái, không về nhà mà chạy thẳng ra bến xe, đổi sang tàu hỏa trong thành phố, đi tới thành phố Mai Dẫn.

Nhưng khi hắn đến, trời đã tối mịt. Trường cấp ba số 3 của Mai Dẫn đã không còn cho học sinh ở kí túc ra ngoài nữa, Hứa Uẩn Triết đành phải tìm một nơi để sắp xếp cho mình trước.

Cũng như trước đây, khách sạn Hứa Uẩn Triết đặt trên mạng vẫn là cái khách sạn gia đình gần trường cấp ba số 3 Mai Dẫn.

Nhưng hắn không ngờ, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi không đến đây mà nơi ngã tư đường khu vực trường học yên tĩnh của ngày xưa đã trở thành phố bar, chẳng những không còn yên ắng mà còn xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

Vừa khéo trên phố đang có một quán bar khai trương cùng ngày, có lẽ là vì khai trương nên hạ giá kinh khủng, trước cửa nhộn nhịp đến lạ.

Hứa Uẩn Triết vẫn vững chân đi đến cuối phố, trên đường đi bị một phục vụ trong quán bar chặn lại, mời hắn đi vào ngồi giây lát. Hứa Uẩn Triết nhìn lại đối phương với vẻ khó hiểu, lạnh mặt chẳng đoái hoài, thầm nghĩ chẳng lẽ mấy người này không phát hiện ra mình đang mặc đồng phục cấp ba à?

“Ây dô, bạn đẹp trai, vào ngồi trong quán chúng tôi lát đi! Cuối tuần mà, phải giải khuây tí chứ!”

“Bạn đẹp trai ơi, vào uống một chén đi! Trong quán chúng tôi có màn biểu diễn đó!”

“Bạn đẹp trai à, vào xem màn biểu diễn drag queen* không?”

(Drag queen là thuật ngữ gọi những người (thường là nam giới) có phong cách ăn mặc nữ tính, đi kèm theo đó là lối trang điểm dày, đậm. Drag queen thường có những cử chỉ, hành động nữ tính được phóng đại hoặc làm quá lên.)

Không ngừng có phục vụ mời chào Hứa Uẩn Triết, hắn bực bội hết chịu nổi, thầm nghĩ trường cấp ba số 3 Mai Dẫn trở thành như thế này từ bao giờ nhỉ? Dù sao cũng là trường cấp ba đứng đầu toàn tỉnh, thế mà những quán bar này lại mở bừa bãi ở xung quanh trường, có ảnh hưởng đến môi trường học tập của học sinh không?

May là dưới khách sạn đã đặt không có quán bar nào mở. Hứa Uẩn Triết đi đến trước cửa khách sạn, hơi do dự.

Nếu giờ hắn vào đây ở thì tí nữa vẫn phải xuống tầng tìm cái ăn, vậy chẳng phải là lại phải đi qua khu phố này nữa à?

Hứa Uẩn Triết không muốn tự dày vò mình vầy, bèn hạ quyết tâm có phiền lòng thì cũng phiền lòng gần, bởi vậy lại quay ngoặt về đường cũ, đi ngang qua phố bar tụ tập đầu trâu mặt ngựa trong mắt hắn, tìm bánh bao chiên để ăn.

“Bé đẹp trai ơi!” Bỗng, có một bóng người nhảy tót ra trước mặt Hứa Uẩn Triết từ một bên góc.

Hứa Uẩn Triết đang cúi đầu đi đường thì bị hù giật hết cả mình, bèn ngẩng đầu trừng cái tên chặn ngang đường mình. Nhưng khi hắn nhìn rõ người trước mắt thì lại kinh hãi đến nỗi nhất thời chẳng nói nên lời.

Người đứng trước mặt Hứa Uẩn Triết chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, chân đi một đôi giày cao gót, mặc bộ lễ phục màu đen cỡ nhỏ, trên vai khoác một chiếc khăn quàng cổ lông chim màu lửa đỏ, đội mái tóc xoăn màu vàng, trang điểm rất đỗi xinh đẹp, trái cổ lồ lộ.

Người đó nháy mắt với Hứa Uẩn Triết, thấy Hứa Uẩn Triết bị dọa sợ bèn vội cười xòa: “Ây chà, dọa cưng điếng người mất rồi. Xin lỗi, xin lỗi nha…”

Hứa Uẩn Triết khoát tay anh ta ra với sự chán ghét, tránh anh ta rồi đi về phía trước.

Người đó í ới đằng sau lưng: “Bé đẹp trai ơi, vào quán bọn này ngồi tí nào. Mười một giờ có màn biểu diễn drag queen ó!”

Trong lòng Hứa Uẩn Triết có một sự căm ghét chẳng nói thành lời với hành vi kéo khách như thế này.

Song, hắn còn chưa đến quán bánh bao chiên đã lại gặp vài cậu học sinh mặc đồng phục trường số 3 Mai Dẫn kề vai sát cánh đi vào một quán bar trong số đó. Hứa Uẩn Triết quá đỗi kinh ngạc.

Khi mới lên cấp ba, Hứa Uẩn Triết đã từng nghe bọn Hề Lôi kể trường cấp ba số 3 Mai Dẫn không hề giống như trong truyền thuyết như là ai nấy đều là học bá, phong cách học tập cũng chẳng được tốt như lời đồn. Hứa Uẩn Triết không tin lắm. Thế nhưng giờ tận mắt chứng kiến, Hứa Uẩn Triết không thể không tin cho được. Hóa ra trường số 3 Mai Dẫn đúng như lời các cô thật, có người này kẻ kia, kiểu học sinh nào cũng có tất.

Hứa Uẩn Triết không khỏi nghĩ suy: Nếu khi trước mình cũng học ở trường số 3 Mai Dẫn thì có khi bây giờ cũng giống như những kẻ này chăng?

Chắc là không đâu. Mấy tên này đâu biết bản thân muốn cái gì.

Hứa Uẩn Triết đi vào quán đồ chiên, gọi một suất bánh bao chiên và một bát tào phớ với bà chủ, ngồi trong một khóc không người để ăn tối, và lúc này đã sắp tới mười một giờ đêm.

Có lẽ là vì bên cạnh là phố bar nên nhiều người đến quán bánh bao chiên ăn vào giờ này toàn là tốp người trẻ trung đầy phấn son, thời thượng và đỏm dáng, thoạt trông chẳng hề hợp với cái quán ăn cũ kĩ này.

Hơn hai năm nay, mỗi lần Hứa Uẩn Triết đến thành phố Mai Dẫn tìm Hề Lôi toàn ở khách sạn gia đình nọ, và lúc nào cũng đến quán này để ăn bánh bao chiên.

Hắn có một thứ cảm giác quen thuộc đặc biệt với chốn này, thế nhưng nơi đây đã không còn là dáng vẻ trong trí nhớ của hắn nữa. Trước đây khi hắn đến, cũng vào một buổi đêm khuya kiểu thế này, xung quanh quán đã đóng cửa hết, luôn trông rất quạnh quẽ và buồn tẻ.

Hứa Uẩn Triết lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hề Lôi, hỏi: Em đã ngủ chưa?

Một lát sau, Hề Lôi trả lời: Vẫn chưa. Anh đến khách sạn chưa?

Hứa Uẩn Triết chụp quán đồ chiên trước mắt mình, gửi tấm ảnh cho cô.

Nhóc ngốc: Òa! Quán đồ chiên bà Lưu!

Hứa Uẩn Triết mỉm cười, nói: Không ngờ con phố này đã trở thành phố bar mất rồi, ầm ĩ kinh quá.

Nhóc ngốc: Ừ ừ, đúng đó! Bọn em đã khiếu nại mấy bận rồi! Nhưng chẳng ai thèm quan tâm hết! [Hu hu hu]

Nhóc ngốc: Anh đang ăn khuya à?

Hứa Uẩn Triết: À không, anh ăn cơm tối. Anh chưa ăn tối nên ra đây ăn.

Nhóc ngốc: [Ngạc nhiên][Đáng thương] Thế anh đừng ăn nhanh quá nhé, không tốt cho dạ dày đâu. Ăn xong thì về khách sạn nghỉ sớm nha!

Hứa Uẩn Triết: Ừ. Em cũng đi nghỉ sớm đi, mai chúng mình gặp nhau.

Nhóc ngốc: Ừm! Em mong quá! [Đáng yêu] Anh ngủ ngon! [Hôn hôn]

Hứa Uẩn Triết mỉm cười, đáp lại bằng hai cái icon “Hôn hôn” cho cô.

Vì đến vội nên Hứa Uẩn Triết không có thời gian mua quà Giáng Sinh cho Hề Lôi.

Nhưng Hề Lôi cũng là người Thanh Xuyên như hắn, muốn mua một món quà Giáng Sinh ở Thanh Xuyên tặng cô cũng không dễ, Hứa Uẩn Triết thà đến Mai Dẫn rồi cả hai đi dạo phố, lúc đó Hề Lôi thích cái gì, hắn mua cho cô còn hơn.

Chẳng biết Hề Lôi có nhớ lễ Giáng Sinh cũng là ngày kỉ niệm yêu nhau ba năm của họ không nữa. Từ cái đêm Bình An vào năm lớp 9 khi Hứa Uẩn Triết nhận lời tỏ tình của Hề Lôi, họ đã hẹn hò được ba năm.

Tiếc thay sau khi thi cấp ba xong, tuy điểm thi cấp ba của Hứa Uẩn Triết đứng thứ nhất toàn huyện, ông ngoại hắn vẫn không cho phép hắn đăng kí vào trường cấp ba số 3 Mai Dẫn, cho nên Hề Lôi bèn đi học một mình ở đó, họ cũng bắt đầu yêu xa hơn hai năm.

Hứa Uẩn Triết nhận định rất nhanh rằng nỗi lo lắng ấy là cả nghĩ quá thôi, con gái lúc nào cũng nhớ đủ loại ngày kỉ niệm cơ mà, đương nhiên ngày kỉ niệm yêu đương sẽ không ngoại lệ rồi, huống chi đêm Bình An lại là một ngày cực kì dễ để nhớ.

“Bà Lưu ơi, cho cháu một suất sò chiên và một bát miến nước đậu phụ khô ạ!” Bỗng, một giọng nói lanh lảnh và trong trẻo thu hút sự chú ý của nhiều khách trong quán.

Hứa Uẩn Triết ngẩng đầu lên thì thấy bà chủ đang cười tủm tỉm đón chào một cậu trai vừa bước vào quán. Bà hỏi: “Đêm nay đi làm à?”

“Dạ, cháu làm thay ca của đồng nghiệp.” Cậu trai nhìn xung quanh một vòng, ánh nhìn dừng trên người Hứa Uẩn Triết.

Hứa Uẩn Triết biết lí do thật sự cho việc cậu ta nhìn hắn là vì chỗ ngồi bên cạnh hắn – Đây là chỗ ngồi cuối cùng còn sót lại trong cả quán. Cậu trai thu hồi ánh nhìn rất nhanh, lấy ví ra để tính tiền.

Cậu ta thoạt nhìn mới mười sáu, mười bảy tuổi, trạc tuổi Hứa Uẩn Triết, thế mà đã đi làm rồi ư? Sự ngạc nhiên lướt qua lòng Hứa Uẩn Triết.

Dù cậu ta có một gương mặt thanh tú và đẹp trai đến lạ, nhưng Hứa Uẩn Triết chẳng hề ngắm nhìn cậu ta như cô gái ngồi ghế kế bên mình, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn tào phớ.

Một lát sau, cậu trai bưng đồ từ nơi lấy thức ăn đi đến chỗ hắn, ngồi bên cạnh hắn.

Hứa Uẩn Triết ngửi rõ một thứ mùi hương thoang thoảng trên người cậu ta, vừa giống nước hoa, vừa giống mùi sữa tắm.

Cậu trai quên lấy thìa nên vẫn chưa ngồi vững đã lại phải đứng dậy khỏi ghế.

Cậu ta rời đi rồi lại về, mùi hương như mùi gỗ cây ấy càng rõ rệt hơn. Hứa Uẩn Triết không khỏi liếc nhìn cậu ta, phát hiện ra ngón tay cậu ta trông mảnh khảnh và trắng trẻo khôn kể, trên ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn giản đơn.

Hứa Uẩn Triết chỉ đơn giản là liếc nhìn một người xa lạ với sự hiếu kì, không ngờ lại bị đối phương nhạy bén nhận ra.

Cậu trai bỗng ngoảnh đầu sang nhìn hắn làm Hứa Uẩn Triết trở tay không kịp, bèn xấu hổ dời mắt đi, gắp một cái bánh bao cuối cùng, ăn như không có chuyện gì xảy ra. Song hắn có thể cảm giác được ánh nhìn của cậu trai ấy đã dừng lại trên mặt mình mấy giây. Hắn bối rối khôn xiết, ăn xong bánh bao bèn rút hai tờ giấy ăn trong hộp ra, đi ngay lập tức.

Đêm khuya vốn nên là lúc mọi âm thanh đều im ắng, nhưng bởi dưới tầng toàn là quán bar kinh doanh suốt đêm nên dù Hứa Uẩn Triết ở trên tầng cao của khách sạn cũng khó tránh khỏi sự quấy nhiễu của tiếng ầm ĩ này.

Hắn lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được, bèn rời giường luôn, lấy một xấp đề trong cặp để làm.

Giờ còn chưa tới nửa năm nữa là thi đại học, với tính cách của Hứa Uẩn Triết thì chắc giờ phút này hắn nên ở trong kí túc nhỏ của trường, dốc sức ôn tập trong môi trường yên tĩnh, cho dù làn khói nhang muỗi lượn lờ trong không khí cũng chẳng thể quấy rầy hắn.

Thế nhưng vì Hề Lôi, hắn còn chưa ăn tối mà đã đến đây.

Chuyện như vậy đã là bình thường với Hứa Uẩn Triết, dường như dẫu cuộc sống có bận rộn đến đâu, hắn vẫn sẽ dành ra một ít tâm tư và thời gian cho Hề Lôi như một lẽ đương nhiên.

Yêu xa thi thoảng cũng vất vả, thi thoảng lại thoải mái. Vất vả ở chỗ lúc muốn gặp nhau lại không gặp được, chỉ đành gọi điện thoại, gửi tin nhắn để tỏ bày nỗi nhung nhớ. Và thoải mái ở chỗ hắn không cần phải ở bên bạn gái sớm chiều, có hàng tá thời gian để dốc sức tiến bước đến mục tiêu.

Còn nửa năm nữa thôi, đợi hắn đậu trường đại học ở phương Bắc, hắn sẽ có thể rời khỏi Thanh Xuyên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.