[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 29: Chương 29




Đến Vĩnh Hòa cung, Đức phi đã lâu không gặp được nhi tử, vừa khóc vừa cười, cuối cùng còn dùng ngón tay chọc chọc vào trán Dận Tộ, thở dài: “Ngươi a, ngươi a!”

Nàng muốn nói với nhi tử, sau này đừng ngốc nghếch lại thật xem người kia như a mã mà nhụ mộ, thế nhưng lại biết, nếu nhi tử không có một phần lòng dạ này, Khang Hy cũng sẽ không hiếm lạ y như vậy.

Mà thôi, y cứ như vậy cũng rất tốt, sau này liền trông cậy vào Lão Tứ chiếu ứng nhiều hơn một chút, lại nhìn về phía tiểu nhi tử cợt nhã bên cạnh, lắc đầu, tiểu tử này chỉ cần không liên lụy đến Lão Lục cũng đã không tệ rồi.

Dận Tộ thấy khí sắc của Đức phi còn hoàn hảo cũng thở phào nhẹ nhõm, khuyên nhủ: “Ngạch nương, Tứ tẩu nàng không hiểu chuyện, người cũng đừng cùng nàng chấp nhặt, sau này ít chiêu nàng tiến cung, mắt không thấy tâm không phiền là được!”

Đức phi nói: “Ngươi yên tâm, nếu nàng đã không xem ta như ngạch nương, sau này hai bên liền không liên hệ, ta cũng không cần lại vì nàng nổi giận. Ta chỉ là bực Lão Tứ, đã biết ta rõ ràng không thích một nhà Đông Giai thị lại vẫn muốn thú nữ nhi Đông gia, thú thì thú đi, lại còn tìm một kẻ như vậy! Loại nữ nhân này, cho dù ở gia đình bình thường cũng chỉ là…”

Vì mặt mũi của Dận Chân, nàng rốt cục cũng không đem mấy lời ‘đồ tiêu khiển của nam nhân’ nói ra miệng: “Cố tình còn trở thành phúc tấn của A ca! Có một phúc tấn như vậy, Lão Tứ sao này làm thế nào ngẩng đầu trước mặt đám huynh đệ!”

Dận Tộ cười nói: “Nam nhân có thể ngẩng đầu hay không, gốc rễ mọi chuyện từ trước đến giờ đều không ở trên người nữ nhân. Ngạch nương ngài cũng nhìn phóng khoáng một chút, nếu Tứ ca đã chọn nàng tất nhiên là có chỗ hợp ý, chỉ cần bọn họ đóng kín cửa sống hài lòng là được, những thứ khác liền mặc kệ thôi!”

Đức phi hừ lạnh, nói: “Ngươi xem nàng phòng Lão Tứ như vậy giống như là sống được hài lòng sao? Nếu không phải… ta cũng hoài nghi đứa bé kia có phải là của Lão Tứ hay không!”

“Ngạch nương, cũng đừng nói lung tung, ” Dận Tộ vội ngăn: “Truyền đi liền muốn mạng người.”

Đức phi gõ nhẹ trán của y, nói: “Ngạch nương cũng là nữ nhân, còn không hiểu rõ hơn ngươi sao? Cũng liền lúc này không có người ngoài ngạch nương mới oán giận vài câu mà thôi.”

Nhân vì chuyện của Dận Tộ, trái tim của Đức phi vẫn bị treo lên, hôm qua lại bị Đông Giai thị chọc tức đến cả đêm không ngủ, hiện tại gặp được Dận Tộ lại hàn huyên một hồi, hưng phấn qua đi uể oải liền kéo đến. Dận Tộ thấy vậy liền vội vàng khuyên nàng nghỉ ngơi, Đức phi lại không chịu, Dận Tộ nói: “Hôm nay ta vừa tiến cung đã đến chỗ của ngạch nương, còn chưa đi gặp Hoàng a mã đâu!”

Đức phi hết cách, chỉ căn dặn y sau khi gặp Khang Hy nhất định phải trở lại dùng bữa tối, lúc này mới về tẩm thất nghỉ ngơi.

Rời khỏi Vĩnh Hòa cung, Dận Trinh trơ mặt nói: “Lục ca, ta cũng đã lâu chưa gặp Hoàng a mã rồi…”

Dận Tộ nhìn y một cái, nói: “Ta nhớ rõ Hoàng a mã mặc kệ có bao nhiêu bận rộn, mỗi ngày đều sẽ bớt thời gian đến Thượng Thư phòng kiểm tra công khóa hai lần, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là nửa ngày chưa gặp qua Hoàng a mã mà thôi hử? “

Dận Trinh lẩm bẩm: “Làm sao có thể giống được chứ? Nhiều huynh đệ như vậy, ta lẫn ở bên trong vừa không phải lớn nhất cũng không phải nhỏ nhất, học vấn càng không phải tốt nhất, Hoàng a mã căn bản sẽ không nhìn ta nhiều hơn vài lần.”

Mặc dù biết Dận Trinh phần lớn là phóng đại, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của y Dận Tộ cũng không khỏi nhẹ dạ, nghĩ rằng tiểu tử này muốn đi gặp a mã của mình còn phải kéo y làm ngụy trang, so ra y có phải là quá mức không biết đủ hay chăng?

Cùng Dận Trinh đi một đoạn đường, từ trong bụi hoa chợt có người nhảy ra, Dận Trinh không chút nghĩ ngợi đạp cho một cước: “Đây là nơi nào mà dám nhảy nhót náo loạn như vậy, nếu làm kinh động đến Lục… đến gia, ngươi có thể đảm đương nổi sao?”

Dận Tộ vươn tay lôi y trở về, trách mắng: “Học đâu ra cái thói quen hở một chút là động thủ đánh người thế?”

Một cước kia của Dận Trinh tuy rằng không quá dùng lực, thế nhưng cung nữ lao ra vẫn là ôi một tiếng ngã lăn trên mặt đất, thấy Dận Tộ mang theo Dận Trinh và đám nô tài sắp vòng qua người mình đi mất, nàng vội vàng lê gối ngăn cản, nói: “Lục a ca, Lục a ca xin cứu mạng, Lục a ca xin cứu chủ tử nhà nô tỳ…”

Chủ tử?

Dận Tộ và Dận Trinh nhìn nhau, chủ tử trong Hậu cung này đều là phi tần của Khang Hy, tìm một a ca đi cứu mạng, không có lầm chứ?

Dận Trinh tuổi còn nhỏ, cố kỵ cũng không nhiều như vậy, tức giận hỏi: “Chủ tử nhà ngươi là ai?”

“Là…” Cung nữ chần chờ một chút, rụt rè nói: “Chủ tử của nô tỳ là… Tứ phúc tấn.”

“Tứ tẩu?” Dận Tộ nhìn về phía Dận Trinh, Đông Giai thị sao lại ở chỗ này?

Dận Trinh trợn mắt, tức giận giải thích: “Hôm qua thái y bắt mạch nói thai vị của nàng bất ổn, thế nhưng vừa nói phải hồi phủ nàng liền sợ đến thất hồn lạc phách. Không còn cách nào, Hoàng a mã chỉ có thể trước hết để nàng lưu lại trong cung dưỡng vài ngày, nói là để ngạch nương chiếu ứng. Ngạch nương mới lười quan tâm nàng, tìm một cái viện cho nàng ngụ lại, còn an bày tiểu trù phòng, hầu hạ đều là người nhà mẹ đẻ của nàng điều từ phủ đệ của Tứ ca đến —— cũng chính là nhìn phân thượng nàng đang mang hài tử, đợi sau khi sinh ra… Hừ!”

Lại trách mắng: “Chủ tử các ngươi rốt cuộc có biết thân phận của mình là gì không? Lưu nàng trong cung dưỡng thai cũng đã là phá quy củ rồi, còn không ngoan ngoãn lưu lại trong viện, chạy loạn khắp nơi làm gì?”

“Nói bậy cái gì đó? Nàng một ngày là Tứ phúc tấn thì một ngày vẫn là Tứ tẩu của chúng ta, cho dù phải răn dạy cũng không đến hai người chúng ta lên tiếng.” Dận Tộ nói Dận Trinh một câu, lại hỏi cung nữ kia: “Tứ tẩu làm sao vậy?”

Cung nữ kia sợ hãi quay đầu lại, Dận Tộ theo ánh mắt của nàng nhìn qua liền thấy Đông Giai thị đang đỡ tay nô tì, dịu dàng lượng lệ đứng dưới bóng cây, thấy Dận Tộ quay đầu nhìn mình, vừa cúi người đã muốn quỳ xuống tới.

Dận Tộ cau mày nói: “Tứ tẩu, tẩy rốt cuộc là muốn cầu người hay muốn hại người? Nếu tẩu thực sự quỳ xuống ta sẽ lập tức xoay người rời đi, đời này cũng không dám gặp mặt Tứ tẩu nữa.”

Đường đường Phúc tấn a ca, động một chút là quỳ xuống trước mặt người khác, hơn nữa đối tượng còn là tiểu thúc tử, còn có thể nói chuyện sao?

Thấy Đông Giai thị ngốc lăng tại chỗ, Dận Tộ nói: “Tứ tẩu có lời gì cứ nói đi!”

Đông Giai thị cắn môi, nói: “Thiếp tưởng đơn độc trò chuyện cùng Lục a ca.”

Dận Tộ hơi trầm ngâm, nói: “Nếu Tứ tẩu không muốn để cho bọn hạ nhân nhìn thấy xong múa loạn đầu lưỡi, vậy nên để ta và Dận Trinh đi cùng, nếu ngay cả Dận Trinh cũng không nghe được, vậy thì càng dễ tính.”

Giữa hắn và Đông Giai thị không có chuyện gì tư mật có thể nói.

Thấy Đông Giai thị không quá tình nguyện gật đầu, Dận Tộ nói: “Thỉnh Tứ tẩu trước đi đến đình nghỉ mát bên cạnh giả sơn phía trước, ta và Dận Trinh sẽ theo sau.”

Nói là theo sau, thế nhưng cũng chờ Đông Giai thị ngồi ở đình hồi lâu hai người Dận Tộ mới qua đến. Dận Tộ vốn nghĩ vị tứ tầu này rốt cuộc là Dận Chân tự mình lựa chọn, nhiều ít hẳn là cũng có tình cảm, chỉ là không hiểu nàng vì sao lại có hiểu lầm sâu như vậy với Dận Chân, nếu có thể nhân cơ hội khuyên răn ít nhiều cũng là không sai. Bất quá, câu đầu tiên Đông Giai thị thốt ra thiếu chút nữa khiến y trực tiếp quỳ: “Lục a ca, van cầu ngài để ta sinh hài tử ra đi, hài tử là vô tội…”

Dận Tộ bị nghẹn nữa ngày không nói nên lời, Dận Trinh lại không có tính tình tốt như vậy, mắng: “Ngươi có biết nói chuyện hay không đó? Người không biết còn ngỡ rằng đứa nhỏ trong bụng ngươi là của Lục ca đâu!”

Lời của Dận Trinh so với Đông Giai thị càng khiến người ta không nói được lời nào, Dận Tộ đỡ trán, ngay cả khí lực mắng người cũng không có, bất đắc dĩ nói: “Tứ tẩu, tẩu rốt cuộc muốn nói cái gì đâu? Chúng ta còn muốn đi gặp Hoàng a mã, thực sự không có công phu cùng tẩu ở nơi này giải đố.”

Đông Giai thị hiển nhiên cũng bị lời của Dận Trinh dọa rồi, không dám lại tiếp tục trì hoãn, cắn cắn môi, nói: “Lục a ca, ân oán giữa ngài và cô cô thiếp đã biết. Cô cô thực sự có lỗi với ngài, ngài nếu như vì chuyện năm đó muốn giận cá chém thớt lên người thiếp, thiếp cũng không còn gì để nói, thế nhưng hài tử trong bụng thiếp cũng là huyết mạch duy nhất của Tứ gia, cầu ngài buông tha cho. Đợi hài tử sinh ra rồi, muốn chém muốn giết thiếp đều phụng mệnh…”

Dận Tộ quả thực không biết nên nói cái gì cho đúng, hóa ra gốc rễ của chuyện này là ở trên ngươi y đâu!

“Tứ tẩu liền vì vậy mà cho rằng Tứ ca và ngạch nương sẽ không cho phép hài tử trong bụng tẩu ra đời?”

Vậy nên mới phòng hai người bọn họ chặt như vậy, nếu không phải Đức phi đánh bậy dánh bạ ban cho nàng một chén rượu hùng hoàng không thích hợp với thai phụ, chỉ sợ lúc này còn không có người biết được đâu!

Nàng sẽ không sợ một đứa trẻ trống rỗng đột nhiên xuất hiện như vậy sẽ không được Hoàng gia tiếp thu sao? Rõ ràng là đích trưởng tử đường đường chính chính lại bị nàng biến thành không rõ lai lịch, nàng sẽ không sợ hài tử sau này hận nàng cả đời?

Thật không biết nên nói nàng ngây thơ hay nên nói nàng ngu xuẩn.

Đông Giai thị khóc lóc khẽ nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cô cô năm đó làm hại Lục a ca thiếu chút nữa mất mạng, còn dính vào tâm tật, đồng thời là nguồn cơn mâu thuẫn giữa ngài và Thái tử, ngay cả lần này ngài bị cách chức cũng là do ân oán cùng Thái tử… ngạch nương làm sao có thể cho phép tôn tử có huyết mạch của Đông Giai thị được sinh ra…”

“Thí!” Dận Trinh mắng: “Trên người gia cũng có huyết mạch của Đông Giai thị đâu, vì sao ngạch nương không trực tiếp đem ta bóp chết?”

“A?” Đông giai thị giật mình trợn to mắt, còn có chuyện như vậy?

Dận Tộ hít sâu một hơi, cố nhịn tính tình nói: “Tứ tẩu, đệ nhất, chuyện giữa ta và Hoàng quý phi không có quan hệ gì với tẩu. Hoàng quý phi thực sự từng hại qua ta, thế nhưng Đông Giai thị là mẫu tộc của Hoàng a mã, trên người ta cũng có huyết mạch của bộ tộc Đông Giai thị. Ta sẽ không bởi vì chuyện của một mình Hoàng quý phi giận chó đánh mèo cả tộc Đông Giai thị, huống chi là tẩu?”

Đông Giai thị mở to mắt mờ mịt nhìn y, hình như cũng có điểm đạo lý nha…

“Đệ nhị, hài tử trong bụng tẩu là cốt nhục duy nhất của Tứ ca, cũng là tôn tử đầu tiên của ngạch nương, là chất nhi ruột thịt của chúng ta, chúng ta làm sao có thể bởi vì nguyên nhân gì đó giận cá chém thớt lên người hài tử? Lui lại một vạn bước mà nói, rốt cuộc là quan hệ của ngài và Hoàng quý phi thân cận hơn hay quan hệ của chúng ta và chất nhi thân cận hơn?”

“Đệ tam, cũng chính là điểm trọng yếu nhất, mặc kệ thân phận của tẩu là như thế nào, nếu Tứ ca đã chọn tẩu làm phúc tấn, chúng ta và ngạch nương cũng sẽ xem tẩu như người trong nhà mà đối đãi, bởi vì đây là sự tôn trọng đối với Tứ ca. Hiểu chưa?”

“Thế nhưng…” Đông giai thị đã bị lời của y làm cho ngơ ngẩn, thấp giọng nói: “Tứ gia không thích ta, đối với rất ta lãnh đạm. Ngạch nương càng không thích ta, vẫn luôn gọi ta tiến cung răn dạy…”

Những lời này nói cho tiểu thúc tử nghe thực sự được chứ?

Dận Tộ than thở: “Bằng lòng răn dạy tẩu, bằng lòng dạy tẩu quy củ đó là vì xem tẩu là tức phụ, bằng không ngạch nương chỉ cần chọn cho Tứ ca một trắc phúc tấn, chuyện gì cũng để nàng đứng ra, không cần liếc mắt nhìn tẩu, Tứ tẩu còn chuyện gì cần làm sao?”

Lại nói: “Về phần Tứ ca, giữa phu thê hai người rốt cuộc có chuyện gì, người làm đệ đệ như ta không biết. Thế nhưng tính tình lãnh đạm của Tứ ca từ lúc sinh ra đã có, ta làm huynh đệ với hắn đã vài mươi năm cũng không thấy hắn tươi cười được vài lần. Tứ tẩu, Tứ ca nếu đã chọn tẩu tự nhiên là coi trọng tẩu, tẩu không cần quá đa tâm.”

“Thế nhưng lúc cô cô đi Tứ a ca mới sáu tuổi, có thể có bao nhiêu cảm tỉnh chứ? Nếu không phải vì trả thù, hắn làm sao sẽ thú Đông Giai…”

Thần sắc Dận Tộ lạnh lẽo, kiên trì của y rốt cục đã cạn, ngắt lời: “Tứ tẩu, ngươi cho rằng A ca Đại Thanh là thứ gì? Tẩu là đang vũ nhục Tứ ca hay vũ nhục chính mình? Chuyện duy nhất người làm đệ đệ như ta nên nói, có thể nói đều đã nói xong, sắc trời không còn sớm,tẩu cần phải trở về.”

Đông Giai thị tỉnh tỉnh mê mê được cung nữ dìu đi.

Dận Tộ than thở: “Tứ ca, hai người các ngươi, một người chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói, một người lại thích miên man suy nghĩ, thật đúng là… Tứ ca, ngươi thật là biết chọn.”

Dận Chân hơi nghiêng người đi ra từ phía sau núi giả, thản nhiên nói: “Nàng cũng không phải do ta chọn.”

“A?”

Dận Chân hờ hững nói: “Ngày ấy ta nhận lời mời đến Đông phủ ngắm hoa, kết quả bên trong toàn nữ hài nhi, ta ngại phiền nên tìm một nơi yên tĩnh trốn tránh. Vừa lúc thấy nàng bị đau chân ngồi dưới đất khóc lóc, ta liền hỏi vài câu cũng hỗ trợ gọi nha đầu đến… Sau đó Đông đại nhân lại đến tham chọn nhân tuyển, dù sao ta đã đáp ứng thú nữ nhi của Đông Giai thị, thú ai lại không phải thú đâu? Hơn nữa nữ nhi của Đông Giai thị trước giờ vẫn được dạy quy củ rất tốt, vậy nên ngài ấy vừa nói ra ta liền đáp ứng, ngay cả tên cũng chưa nghe rõ… đợi đến sau khi bái đường mới biết được là nàng.”

“Nàng nguyên là nữ nhi bàng chi của Đông gia, sau khi phụ mẫu song vong mới được gửi nuôi ở bổn gia, lúc đó vừa qua hiếu kỳ không lâu, nói vậy cũng chưa học được bao nhiêu quy củ. Đông đại nhân ước chừng đã hiểu lầm gì đó mới đến thử một câu, không ngờ ta lại thực sự đáp ứng, ngài ấy phỏng chừng cũng rất buồn bực, còn phải mất khí lực rất lớn mới tìm được thân phận thích hợp để nàng ấy gả cho ta.”

“Thời gian trước, bên cạnh nàng có vài nô tài mang chủ ý xấu bắt đầu loạn huyên thuyên nói cho nàng biết chuyện năm đó, còn nói Đông gia cũng là bởi vì không muốn nữ nhi ruột thịt của mình phải chịu khổ mới cố ý cho nàng gánh trách nhiệm… Cười cái gì cười!”

Một câu cuối cùng chính là hướng về Dận Tộ quát lớn.

Dận Tộ nhịn cười, vỗ vỗ vai Dận Chân, nói: “Tứ ca, người là do ngươi chọn, ngươi phải tha thứ nhiều hơn, đệ đệ ta sẽ không nhiều chuyện nữa… Ta đi gặp Hoàng a mã, Thập tứ, đi!”

Nhìn Dận Tộ dẫn Dận Trinh rời đi, thần sắc Dận Chân lạnh xuống, nói với Tô Bồi Thịnh: “Ta đi gặp ngạch nương, ngươi đem ngươi đón về sau đó trực tiếp đưa nàng đến thôn trang hồi môn.”

Tô Bồi Thịnh chần chừ nói: “Chủ tử, thôn trang rất thô lậu, phúc tấn nàng rốt cuộc là đang mang thai…”

Dận Chân nhàn nhạt ngắt lời: “Đường là do nàng ta tự chọn.”

——

“Lục ca, làm sao ngươi biết Tứ ca lúc này sẽ tiến cung, còn vừa vặn tìm người cản lại.”

Dận Tộ cười nói: “Đoán.”

Dận Chân mỗi lần đến tìm y đều là khoảng giờ này, hôm nay y mới tỉnh, Dận Chân khẳng định sẽ đến xem qua, đợi biết hắn đã tiến cung rồi, tám chín phần cũng sẽ theo đến.

Khi tới Càn Thanh cung, phát hiện cư nhiên Thái tử cũng có mặt, hành lễ, còn không chờ Dận Tộ lên tiếng đối phương đã bước lên tươi cười rào đón: “Lục đệ, biết ngươi hôm nay muốn tiến cung, ca ca đặc biệt…”

Dận Tộ lười biếng ngắt lời: “Đáng tiếc tin tức của đệ đệ không linh thông như Thái tử, bằng không nhất định sẽ đổi ngày khác đến đây.”

Dận Trinh cười khúc khích ra tiếng, bị Khang Hy nhìn một cái liền vội vàng che miệng.

Khang Hy không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu bật cười, Tiểu lục nhi của ngài vẫn hệt như trước đây, có đôi khi khắc bạc đến khiến người ta chỉ hận không thể đem miệng của y xé xuống.

Dận Nhưng cứng lại, miễn cưỡng tiếp xong câu vừa rồi, nói: “Chuyện trước kia là người làm ca ca này sai, khiến Lục đệ chịu không ít ủy khuất. Hiện tại nhị ca đã biết sai rồi, mọi người đều là thân huynh đệ, nào có ân cừu gì không thể giải… Đợi mấy hôm nữa. ca ca bày vài bàn tiệc rượu coi như bồi tội với Lục đệ, có được không? “

Dận Tộ thản nhiên nói: “Vậy thì đa tạ Nhị ca rồi, bất quá vì mấy chén rượu mà rước về bêu danh khinh cuồng, cái mua bán lỗ vốn này ta không làm nổi.”

Nụ cười trên mặt Dận Nhưng thiếu chút nữa đã không duy trì nổi, Khang Hy trách mắng: “Lão Lục, ngươi đến đây là muốn gặp trẫm ha đến để đấu võ mồm mới người khác?”

Dận Tộ chớp mắt với Thái tử vài cái, lời xin lỗi ‘tràn đầy thành ý’ kia bị Hoàng a mã định nghĩa thành đấu võ mồm, cảm giác rốt cục như thế nào nào nha?

Miệng nói: “Hoàng a mã vì sao không trách Thái tử điện hạ, là hắn cản đường không cho nhi tử đi qua đâu!”

“Còn ba hoa, ” Khang Hy nói: “Không mau lăn đến đây cho trẫm!”

Dận Tộ lúc này mới cười cười đi tới trước mặt Khang Hy, phát hiện mặc dù thần sắc Khang Hy như thường nhưng viền mắt đã có chút đỏ lên, mũi y cũng không khỏi chua xót, mạnh mẽ nhịn xuống, cười nói: “Hoàng a mã lại đang xem địa đồ sao? Ồ, nhìn rất quen mắt nha!”

“Là Sướng Xuân viên,” Khang Hy nói: “Ngươi từ nhỏ đã chơi đùa ở đó, còn có thể không quen mắt sao?”

Lại nói: “Mùa hè hằng năm ngươi đều theo trẫm đi Sướng Xuân viên tránh nóng, hiện tại khí trời cũng bắt đầu nóng lên rồi, trẫm nhớ đến hiện tại tuổi của ngươi cũng lớn không tiện thường trú tại Sướng Xuân viên, dự định ban Tĩnh Minh viên cho ngươi, sau mày mùa hè cũng có nói tránh nóng. Thế nào?”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Nhi tử không cần, Tĩnh Minh viên nhi tử đã sớm chơi chán, vẫn là tự mình xây vườn thôi, ở nơi nào bày cảnh gì đều là do tự nhi tử quyết định.”

Khang Hy cười nói: “Tự xây thì tự xây, vài hôm nữa ta lại ban cho ngươi hai mảnh đất bên cạnh Sướng Xuân viên, bảo Nội vụ phủ sửa lại cho ngươi, đều dựa theo ý tứ của ngươi có được chưa?”

Dận Tộ thấy Khang Hy kiên trì cũng không tiếp tục cự tuyệt: “Vậy nhi tử tự vẽ, Hoàng a mã cũng gọi Trương Nhiên đến giúp nhi tử sửa sửa một chút, luận bày trí sơn thủy, ai so ra cũng kém hắn.”

“Chuẩn!” Thấy Dận Tộ đáp ứng, Khang Hy rất vui vẻ, lại nói: “Bất quá năm nay là không kịp rồi, mấy hôm nữa trẫm sẽ đi Sướng Xuân viên tránh nóng, ngươi cũng theo cùng dời đến Tĩnh Minh viên thôi, chỗ đó cách Sướng Xuân viên cũng gần. Ngươi trước hết ở tạm bên đó hai năm, hử?”

Dận Trinh vừa nghe lời này lập tức nôn nóng kéo tay áo Dận Tộ, Dận Tộ bất đắc dĩ nói: “Hoàng a mã, nơi lớn như vậy một mình nhi tử ở cũng sợ đến hoảng, nhi tử có thể mang theo Thập tứ cùng đi có được không?”

Khang Hy làm sao không nhìn thấy hỗ động của hai huynh đệ, nói: “Có nhiều nô tài như vậy, làm sao lại nói chỉ có mình ngươi? Dận Trinh còn phải đi Thượng Thư phòng đâu! Đợi ngươi dọn qua rồi trẫm chuẩn cho y qua chơi hai ngày là được.”

Dận Trinh lập tức tạ ân, cũng vô cùng cao hứng, rốt cuộc được nghỉ hai ngày cũng tốt hơn không có ngày nào cả.

Dận Tộ lại nói: “Hoàng a mã, trời càng lúc càng nóng, nhi tử buổi tối ngủ không ngon, không treo màn bị muỗi cắn, treo màn lại nóng nực. Trước đó nhi tử nghe Hoàng tổ mẫu nói trong cung có cái gì giao giao, mỏng nhẹ như khói, lại khít lại mềm, ngài thưởng cho nhi tử đi!”

Khang Hy cười nói: “Chỉ biết nhớ thương đồ tốt của trẫm, được rồi, quay đầu lại bảo Lương Cửu Công đi tìm cho ngươi.”

Lại thong thả hàn huyên một hồi, Khang Hy nói: “Thời gian không còn sớm, buổi tối muốn ăn cái gì, trẫm phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị.”

Dận Tộ nói: “Thế nhưng nhi tử đã hứa về dùng cơm cùng ngạch nương!”

Khang Hy lơ đểnh, nói: “Vậy đi Vĩnh Hòa cung, đi thôi!”

Khang Hy dẫn theo Dận Tộ ra ngoài, Dận Trinh đi theo phía sau, cười hì hì với Dận Nhưng: “Thái tử điện hạ, ngài có muốn đi cùng không?”

Dận Nhưng hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.